Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 74: Chương 74: Ai là vai nữ chính?




Xung quanh truyền tới tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bọn họ.

An Diệc Diệp ngây người không biết phải làm gì.

Mai Ấn Cầm ngẩng đầu chớp mắt với cô.

"Anh biểu diễn thế nào?"

An Diệc Diệp nhanh chóng hiểu ra, mỉm cười gật đầu.

"Hay lắm, chả trách có nhiều người thích anh như vậy."

Mai Ấn Cầm hơi sáp tới trước mặt An Diệc Diệp.

"Vậy còn em? Em có thích anh không?"

An Diệc Diệp trợn to hai mắt, dáng vẻ nghiêm túc của Mai Ấn Cầm khiến cô hồi lâu cũng không nói lên lời.

"Ý anh là em có thích biểu diễn của anh không?"

Anh ta cười giải thích, sau đó khẽ cụp mắt xuống, lộ ra vẻ mất mát sâu sắc.

An Diệc Diệp suy nghĩ một hồi rồi vô cùng nghiêm túc nói: "Tuy em không hiểu biểu diễn cho lắm, nhưng có một câu nói rất đúng, anh sinh ra là để đứng trên sân khấu."

Mai Ấn Cầm mỉm cười quay đầu nhìn cô.

"Lúc nhỏ em đã nói câu này rồi."

Anh ta duỗi tay ra kéo An Diệc Diệp qua.

"Anh dẫn em đi vào hậu trường xem thử."

Hai người vừa đi, mấy người ở lại khoanh tay trước ngực, ngơ ngác nhìn theo.

"Thì ra cô ấy biết Mai Ấn Cầm..."

"Nghe thấy chưa? Lúc nãy Mai Ấn Cầm gọi cô ấy là công chúa đấy, còn kéo tay cô ấy nữa chứ!"

"Nếu là tôi, chắc tôi sẽ hạnh phúc chết mất! Cả đời sẽ không rửa tay!"

Dư Nhã Thiểm và mấy người bước tới bên ngoài phòng biểu diễn.

"Cậu có chắc bọn họ đang ở bên trong không?" Cô ta nhìn phía trong sân khấu hỏi.

"Chắc chắn!" Một người sáp tới, hóng hớt nói: "Bạn của tớ và cô ấy cùng được chọn vào hậu trường, nghe nói mấy ngày nay cô ấy và Mai Ấn Cầm vẫn luôn liếc mắt đưa tình một cách trắng trợn."

"Lần trước tôi tới cũng nhìn thấy, một người đã có chồng còn lăng nhăng bên ngoài đúng là không biết xấu hổ."

Dư Nhã Thiểm đứng ngay cửa.

"Chúng ta vào xem thử."

Trên sân khấu vừa kết thúc buổi tập dượt, Mai Ấn Cầm mặc đồ cung đình cầm bội kiếm bước xuống sân khấu.

Dư Nhã Thiểm nhìn theo hướng anh ta bước xuống thì thấy An Diệc Diệp đang đứng dưới sân khấu.

Hai người cười cười nói nói, còn lấy kịch bản ra bắt đầu khớp lời thoại.

"Sao là cô ta khớp lời thoại?"

"Nghe nói chính miệng Mai Ấn Cầm đích thân yêu cầu đấy. Cả ngày cứ dính chặt lấy nhau, cô nói xem như vậy chẳng phải có gian tình với nhau thì là gì?"

Dư Nhã Thiểm không nói gì, trốn sau lưng đám người lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình sau lưng bọn họ.

Đúng lúc này, mấy người xách đạo cụ đi ngang qua, không hiểu sao An Diệc Diệp bị vướng chân, Mai Ấn Cầm vội vươn tay ra ôm eo cô.

Cả hai lùi lại vài bước, thân mật dựa sát góc tường.

Ánh mắt Dư Nhã Thiểm sáng lên, nhanh chóng chụp lại hình ảnh này, sau đó lưu lại trong điện thoại.

Cô ta mỉm cười hài lòng, bắt chuyện với những người khác.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Ở phía bên kia An Diệc Diệp suýt ngã, nhưng cũng may nhờ có Mai Ấn Cầm đỡ được cô.

Sinh viên chuyển đạo cụ vừa rời đi, An Diệc Diệp vỗ vào tay Mai Ấn Cầm.

"Anh Mai, anh có thể buông em ra rồi."

Mai Ấn Cầm không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô.

"Em không sao chứ?"

"Không sao."

An Diệc Diệp đã trả lời xong nhưng Mai Ấn Cầm còn chưa buông tay ra.

"Anh Mai?"

Mai Ấn Cầm nhanh chóng định thần lại, miễn cưỡng buông tay ra, siết nhẹ nắm đấm, lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại cảm xúc lúc nãy.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi."

Buổi tập dượt được tiến hành đâu ra đấy. Vào ngày lễ kỉ niệm thành lập trường, An Diệc Diệp không hề nói cho Khúc Chấn Sơ biết mà cứ đúng giờ đi ra ngoài theo thường lệ.

Quản gia đứng bên cạnh xe nhìn bóng lưng cô.

"Cậu chủ không đi sao?"

An Diệc Diệp cầm đồ lên xe: "Tôi không nói cho anh ấy biết."

Lập tức quản gia hơi tiếc nuối nói: "Không phải hôm nay cô chủ sẽ biểu diễn sao? Cơ hội hiếm có như vậy, chắc hẳn cậu chủ sẽ tới."

Mấy ngày nay mỗi ngày cậu chủ đều hỏi thăm ông ấy về việc An Diệc Diệp có dùng thuốc đúng giờ không? Anh đã sớm phát hiện ra manh mối rồi.

Khổ thân ông ta lại không dám trực tiếp hỏi thăm, chỉ đành mỗi ngày kiểm tra thuốc bôi có vơi bớt hay không, sau đó đúng giờ báo cáo.

Mấy ngày nay, vì phải tập dượt nên ngày nào An Diệc Diệp cũng đi sớm về muộn, thời gian nói chuyện với cậu chủ cũng càng ngày càng ít, ngay cả ông ta cũng nhận thấy cậu chủ đang ở trong trạng thái áp suất thấp.

Nhưng An Diệc Diệp lại không phát hiện ra sự khác thường, ngược lại chỉ thấy Khúc Chấn Sơ càng lạnh nhạt hơn trước kia.

Dù là lúc ăn cơm chung anh cũng bày ra bộ mặt lạnh như băng, không biết đang giận dỗi gì nữa.

Sao Khúc Chấn Sơ có thể cố ý nghỉ việc để đến xem cô biểu diễn được chứ?

Huống chí hôm nay cô không có biểu diễn, chỉ là đến giúp đỡ sau hậu trường mà thôi.

"Không cần, tôi đâu có lên sân khấu biểu diễn, có gì hay mà xem."

Quản gia thở dài, tại sao An Diệc Diệp không biết tranh giành chứ?

Phải biết là từ năm ngày trước thì Dư Nhã Thiểm đã bắt đầu mời cậu chủ đến trường học nhưng cậu chủ vẫn không đồng ý.

Có lẽ đang chờ cô ấy đấy.

Quy mô tổ chức lễ kỷ niệm của trường Đại học Nhu Tinh rất hoành tráng, ngay cả xung quanh trường học cũng được trang trí rất nhiều ruy băng và bóng bay.

Bước vào khuôn viên trường, toàn trường được nghỉ lễ ba ngày để chào đón sự kiện này.

Trong tất cả các nơi hoạt động, chỗ phòng biểu diễn là nơi tập trung đông người nhất.

Khi hay tin Mai Ấn Cầm sẽ tham gia biểu diễn, ngay cả những người bên ngoài trường cũng tìm mọi cách để chen vào.

Nhưng hệ thống an ninh nghiêm ngặt ở cửa khiến nhiều người muốn vào cũng không vào được.

Fan hâm mộ chưa từ bỏ ý định, bọn họ đứng vây chặt phòng biểu diễn, hy vọng có thể chặn được Mai Ấn Cầm ra vào hiện trường.

An Diệc Diệp xuyên qua đám đông chặt như nêm, vất vả lắm mới đi tới hậu trường thì thấy mọi người tất bật ngược xuôi hình như đang tìm người ở khắp nơi.

Bọn họ gấp đến độ sắp khóc rồi.

"Sao thế?"

Giáo viên của học viện nghệ thuật gấp đến độ đi vòng vòng.

"Diễn viên chính! Không thấy vai nữ chính đâu rồi!"

"Điện thoại, tin nhắn đều không trả lời. Ban nãy còn ở đây cũng không biết bây giờ chạy đâu mất rồi."

An Diệc Diệp cũng nhìn xung quanh, thấy Mai Ấn Cầm cũng đứng bên cạnh. Bởi vì nữ chính không tới nên mọi việc đều dừng lại.

"Không được thì đổi người."

Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ bên ngoài.

Tất cả mọi người quay đầu lại thì thấy Dư Nhã Thiểm đang đứng ở cửa.

Cô ta vừa chậm rãi bước tới, vừa nói: "Người ta đã ngồi đầy dưới sân khấu, sắp biểu diễn rồi cũng không thể thiếu nữ chính được, đúng không?"

Mọi người nghe vậy cảm thấy đây chính là cách duy nhất. Bên ngoài nhiều người như vậy, nếu làm ầm ĩ có thể bọn họ sẽ dỡ luôn nóc phòng biểu diễn.

An Diệc Diệp nhíu mày nói: "Cô muốn làm nữ chính?"

Không ngờ Dư Nhã Thiểm lại lắc đầu, chậm rãi nhếch miệng mỉm cười.

"Nữ chính tôi nói chính là cậu."

Cô ta vừa nói xong, An Diệc Diệp ngây ra như phỗng.

Cô vốn nghĩ Dư Nhã Thiểm muốn thế chỗ nữ chính để thể hiện nào ngờ cô ta lại bảo cô lên sân khấu.

Dư Nhã Thiểm nói tiếp: "Tôi nhớ cô thường xuyên khớp lời thoại với Mai Ấn Cầm, cho nên cô là người thuộc kịch bản nhất trong số những người ở đây."

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang, quả thật lúc tập dượt, người mỗi ngày đối đáp lời thoại với Mai Ấn Cầm chính là An Diệc Diệp.

Dư Nhã Thiêm nói rất có lý.

"Nhưng..." An Diệc Diệp nhíu mày, khó xử nói: "Tôi không biết diễn."

"Không biết cũng không sao. Cô Tiêu à, cô giúp chúng tôi đi. Lỡ như đám fan kia xông vào đây, chắc chắn bọn họ sẽ xé nát chúng tôi mất."

Lúc này Mai Ấn Cầm cũng đi tới, khẽ nói: "Nếu cô không muốn, đổi tạm một vở khác, một mình tôi diễn."

"Không được! Sao có thể đổi tạm một vở khác được?" Giáo viên lập tức nói.

An Diệc Diệp do dự rất lâu rốt cuộc mới gật đầu.

"Tôi có thể thử xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.