Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 73: Chương 73: Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy em




An Diệc Diệp ngơ ra, kinh ngạc quay đầu lại.

“Anh…”

Mai Ấn Cầm cười.

“Không phải em thật sự quên tôi rồi chứ? Hồi nhỏ không phải em đã đồng ý với tôi rằng sau này sẽ nghe tôi hát sao?”

An Diệc Diệp trừng to mắt.

“Anh Cầm… anh nhận ra em từ lúc nào vậy?”

“Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy em, anh đã biết đó là em rồi.”

Mai Ấn Cầm tiến lên, thất vọng nói: “Anh xuất hiện trước mặt em bao nhiêu lần như vậy, không ngờ là mãi mà em cũng không nhận ra anh.”

“Em nhận ra anh rồi, chỉ là…”

An Diệc Diệp siết chặt chiếc váy của mình, khó xử nói: “Bây giờ em không phải là An Diệc Diệp.”

Mai Ấn Cầm lặng lẽ nhìn người trước mắt.

Từ sau khi anh rời khỏi cô nhi viện thì vẫn luôn cố gắng vì mục tiêu của mình, anh vẫn luôn muốn đợi đến khi mình đã thành công thì có thể dành được điều tốt đẹp nhất cho cô.

Nhưng không ngờ, lúc trở về, thứ đón nhận anh lại là những chuyện này.

Anh đưa tay ra kéo An Diệc Diệp, thấp giọng nói: “Anh không biết tại sao em phải che giấu thân phận của mình, nhưng mà, có phải là liên quan đến cô nhi viện hay không?”

An Diệc Diệp im lặng một lúc, gật đầu.

Nếu như trên thế giới này còn một người có thể cùng cô bảo vệ cô nhi viện, thì người đó chính là anh Cầm.

“Cô nhi viện sắp bị phá dỡ rồi.”

“Anh biết.”

Mấy ngày này Mai Ấn Cầm cũng đã điều tra những chuyện liên quan đến An Diệc Diệp và cô nhi viện, có thể đoán được lờ mờ chút quan hệ trong đó.

An Diệc Diệp nói tiếp: “Em đã nói rõ với Tiêu Hàm Tuyên rồi, chỉ cần em thay thế cho Tiêu Nhĩ Giai, đợi đến khi cô ta trở về, ông ta sẽ không dỡ cô nhi viện nữa.”

“Em tin ông ta sao?”

Mai Ấn Cầm có hơi nghi hoặc, Tiêu Hàm Tuyên là lão cáo già, gian trá xảo quyệt.

Nếu số biệt thự đó được xây dựng, tương lai sẽ đem đến lợi ích khổng lồ, sao ông ta có thể thật sự từ bỏ cho được?

Đương nhiên An Diệc Diệp cũng biết điều này, nhưng đây là cách duy nhất cô có thể làm được.

“Em chỉ có thể tin tưởng ông ta.”

Mai Ấn Cầm nhớ lại thái độ ngày đó của Khúc Chấn Sơ đối với An Diệc Diệp, khó chịu nhíu mày.

Trong ngành có rất nhiều tin đồn về Khúc Chấn Sơ, gần như không có tin nào là tốt cả.

Nếu còn để An Diệc Diệp tiếp tục ở bên anh ta thì sớm muộn gì cô cũng sẽ chịu tổn thương.

“Nhưng bao giờ Tiêu Nhĩ Giai mới có thể trở về?”

“Không biết nữa, có điều em đã tìm được một ít manh mối rồi.”

An Diệc Diệp vội lấy điện thoại ra, mở những tấm ảnh Tiêu Nhĩ Giai lưu trên máy tính trước kia.

“Bọn họ đã đến Tam Á.”

Mai Ấn Cầm lấy điện thoại quan sát kĩ.

Trong máy chỉ có lịch sử mua sắm, có điều nếu như điều tra theo chuyến bay, có lẽ sẽ còn có cách.

“Anh điều tra giúp em. Chỉ cần cô ta trở về là em sẽ có thể rời khỏi Khúc Chấn Sơ đúng không?”

An Diệc Diệp mấp máy môi, cơn đau trên vai đột nhiên lại xuất hiện.

Hình ảnh Khúc Chấn Sơ cẩn thận bôi thuốc cho cô chợt xuất hiện trong đầu.

Cô cắn răng gật đầu, xóa bỏ hình ảnh đó ra khỏi trí não.

“Đúng vậy.”

Mai Ấn Cầm không hề cảm nhận được sự khác thường trong giọng nói của cô.

Anh ta một lòng muốn kéo An Diệc Diệp ra khỏi Khúc Chấn Sơ, cho dù cô nhi viện có bị dỡ thì anh ta cũng có thể xây được một cô nhi viện to hơn, đẹp hơn.

Đến lúc đó, anh ta sẽ có thể bảo vệ được cho An Diệc Diệp.

Giống như lời hứa lúc nhỏ.

Anh ta nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu.

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm được Tiêu Nhĩ Giai.”

An Diệc Diệp thấy hoảng loạn, nhưng lại không hề cảm nhận được tình cảm của anh ta.

“Được…”

An Diệc Diệp trở về phòng học, những người khác vẫn đang thảo luận về chuyện của Mai Ấn Cầm.

Buổi chiều, nhà trường công bố những hạng mục cụ thể trong ngày kỉ niệm trường, hạng mục thu hút nhất đó là sân khấu kịch mà Mai Ấn Cầm tham gia!

Chỉ vài phút ngắn ngủi vé vào đã bị mua sạch, những người không mua được vé thì chán nản, muốn tham gia vào việc hậu cần giúp đỡ.

An Diệc Diệp nộp đơn đăng kí, lớp trưởng nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “Cậu cũng đăng kí sân khấu kịch à? Nghe nói gần như toàn bộ sinh viên nữ trong trường đều đăng kí, nhưng chỉ có mười người được nhận, cậu có muốn đổi không?”

“Không cần đâu, cứ để vậy đi.”

Lớp trưởng lắc đầu.

“Ai cũng muốn vào, nào có dễ như vậy.”

Mấy người nghe thấy An Diệc Diệp cũng muốn tham gia sân khấu kịch thì quay sang nhìn cô.

“Không phải trước đó người nào đó nói là quen với Mai Ấn Cầm hay sao? Sao đến cả vé cũng không mua được thế?”

“Đừng nói nữa, cậu không sợ mai bị đuổi ra khỏi trường sao?”

Một người nói với giọng chế giễu: “Sợ chứ, ai bảo người ta có chỗ dựa chứ?”

Nói xong, mấy người đó cười phá lên.

Dư Nhã Thiểm ngồi bên cạnh, nghe mấy người đó nói chuyện thì đứng lên cất cao giọng nói.

“Tôi vừa cho người mua được năm vé, còn thừa ba tấm, có ai muốn đi không?”

Mọi người vừa nghe thấy vậy thì vội chạy qua vây lấy cô ta.

“Tôi! Tôi! Nhã Thiểm, vẫn là cậu đỉnh nhất, có thể mua được năm vé liền!”

“Có điều, hai vé còn lại cậu định đi với ai? Chẳng lẽ là bạn trai sao?”

Mọi người đều thích thú cười, đứng xung quanh cô ta như những vì sao xoay quanh mặt trăng vậy.

Sắc mặt Dư Nhã Thiểm đỏ ửng lên, như đang xấu hổ.

“Còn chưa phải là bạn trai đâu…”

Mấy người kia vẫn không chịu thôi, hỏi dồn: “Có phải là cậu Khúc không?”

“Mấy cậu đừng nói bừa…”

Đám người cười phá lên, luôn miệng nói tấm vé kia Dư Nhã Thiểm để dành cho Khúc Chấn Sơ.

An Diệc Diệp không khỏi nhíu mày, đứng dậy xoay người đi ra ngoài.

Dư Nhã Thiểm nhìn cô, gọi cô lại.

“Đợi đã, có cần tôi cho cô một vé không?”

“Không cần.”

Ném lại một câu, An Diệc Diệp đi thẳng ra ngoài.

Đợi cô rời khỏi, đám người kia lại không ngừng chế giễu.

“Thái độ gì thế không biết! Chẳng trách cậu Khúc không thích cô ta!”

“Tôi đã nói từ lâu rồi, cô ta dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu mới có thể bước được vào cửa nhà họ Khúc.”

“Tôi thấy rồi sẽ có một ngày cậu Khúc đuổi cô ta ra ngoài thôi, Nhã Thiểm mới là Khúc phu nhân thật sự.”

Dư Nhã Thiểm chỉ cười không nói gì, cúi đầu nhìn góc mặt nghiêng của Mai Ấn Cầm trên tấm vé.

Mai Ấn Cầm này, chắc chính là Mai Ấn Cầm mà suốt ngày ở cùng với An Diệc Diệp trong cô nhi viện trước kia nhỉ?

Nếu là như vậy, sân khấu kịch lần này, cô ta buộc phải mời Khúc Chấn Sơ đến xem.

Ngày hôm sau, mười người tham gia sân khấu kịch đã được chọn, không biết có phải do Mai Ấn Cầm nhúng tay vào hay không mà An Diệc Diệp lại thật sự được chọn.

Tan học, những người được chọn vui mừng đứng trong phòng biểu diễn.

“Nghe nói hôm nay Mai Ấn Cầm sẽ tới!”

“Không chỉ có vậy, mấy ngày này anh ấy đều sẽ tới để tập luyện! Mỗi ngày chúng ta đều có thể nhìn thấy anh ấy!”

“Đúng thế, đúng thế, tôi đã chuẩn bị sẵn máy ảnh rồi!”

An Diệc Diệp đứng cuối cùng, cúi đầu nhắn tin cho quản gia, bảo ông ấy đến đón cô muộn một chút.

Bất giác, xung quanh dần trở nên yên tĩnh, An Diệc Diệp tò mò ngẩng đầu lên.

Lại thấy đã có người bước ra từ sân khấu.

Mai Ấn Cầm mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng, bội kiếm đeo trên eo, đôi chân dài được giấu trong chiếc quần màu gạo, tiêu sái, nho nhã, lay động lòng người.

Từng có tờ báo viết, không ai hợp làm minh tinh hơn Mai Ấn Cầm, anh ta như được sinh ra là để dành cho biểu diễn vậy.

Giờ đây, An Diệc Diệp vô cùng tán đồng với điều đó.

Ánh đèn chiếu xuống từ đỉnh đầu khiến nụ cười của anh ta trông càng say đắm lòng người hơn.

Mai Ấn Cầm nhìn xung quanh, chậm rãi bước đến trước mặt An Diệc Diệp.

Một tay đặt ra trước ngực, cong người xuống dưới tiếng hét của mọi người.

“Buổi chiều tốt lành, công chúa của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.