Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 72: Chương 72: Cô còn nhớ tôi không?




An Diệc Diệp thấy Khúc Chấn Sơ rời đi, không hiểu ra làm sao, mặt cô bất giác trở nên đỏ ửng.

Cô cầm thuốc mỡ lên nhìn, lại nhận ra vết thương trên vai đã được bôi thuốc xong rồi.

Vùng bầm tím đã được bôi thuốc mỡ kĩ lưỡng, cảm giác mát lạnh, nhưng cũng có chút nóng bừng. truyện teen hay

Lúc này chuông điện thoại đột nhiên reo lên.

Cô cầm lên nhìn, là tin nhắn từ Khúc Diên Nghị.

“Xin lỗi, tôi không biết mẹ tìm cô đến lại thành ra như vậy.”

An Diệc Diệp thấy vậy lại càng tò mò hơn, rốt cuộc Khúc Diên Nghị và nhà họ Khúc có quan hệ gì?

Ngày hôm sau, Khúc Chấn Sơ xuống nhà sau An Diệc Diệp, thấy cô đi ra từ phòng bếp, anh liền bước vào.

“Bữa sáng hôm nay có gì?”

Người làm bếp đang nấu một nồi cháo cá, hôm qua cậu Khúc đột nhiên ăn cá, bà cũng thử làm một lần.

Thấy Khúc Chấn Sơ đi vào, bà vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng nói: “Cháo cá mà hôm qua cậu ăn, tôi đã học công thức từ cô Tiêu, thử làm một lần xem sao.”

Người làm bếp rất đắc ý.

Khúc Chấn Sơ nhìn chỗ cháo trong nồi.

“Là dì nấu à?”

Người làm bếp gật đầu.

“Cô Tiêu nói tôi nấu rất ngon.”

Nhưng Khúc Chấn Sơ lại không có chút hứng thú nào, sắc mặt thờ ơ quay người rời đi.

“Tôi đến công ty đây.”

Nói xong, anh không chút do dự đi thẳng ra ngoài.

Người làm bếp đứng nguyên tại chỗ, nhất thời không hiểu ra làm sao.

An Diệc Diệp vừa trở về, thấy sắc mặt thất vọng của bà, tò mò hỏi: “Dì Trần, dì sao thế?”

Dì Trần thất vọng nói: “Ban nãy cậu chủ vào hỏi tôi sáng nay ăn gì, tôi nói là ăn cháo cá, cậu ấy liền rời đi, có phải là tôi nấu không ngon hay không?”

“Đâu có đâu, dì nấu ngon lắm, có lẽ là anh ấy bận đến công ty mà thôi.”

Dì Trần đứng trong bếp, nếm món cháo cá mình làm.

“Ngon lắm mà, sao cậu chủ lại không thích nhỉ?”

An Diệc Diệp vừa ra ngoài, đi lên xe, quản gia đưa cho cô mấy tờ bảng biểu.

Cô lật đọc, phía trên là tên của một số hoạt động, còn có cả cách thức báo danh.

“Đây là gì?”

Quản gia nói: “Mấy ngày nữa là ngày kỉ niệm của trường Nhu Tinh, đây là bảng thông báo hoạt động bên trường phát, yêu cầu mỗi một người đều phải tham gia một hạng mục.”

Kỉ niệm trường?

An Diệc Diệp đọc thật kĩ, quả nhiên là hoạt động trong phạm vi toàn trường, có rất nhiều hạng mục có thể chọn.

Điền kinh, nghệ thuật, thậm chí cả biểu diễn.

“Hoạt động vào khi nào vậy?”

“Năm ngày sau.”

An Diệc Diệp nhìn hàng loạt hoạt động, nhất thời khó mà đưa ra quyết định.

Quản gia cười nói: “Cô chủ, phía nhà trường chỉ khuyến khích tham gia thôi.”

Thật ra để hoạt động được tiến hành thuận lợi, đương nhiên phía nhà trường sẽ yêu cầu tất cả mọi người phải tham gia, chỉ có An Diệc Diệp là khác.

Cho dù không tham gia, có ai dám nói ra nói vào gì cô chứ?

Nên quản gia vừa thấy An Diệc Diệp có chút khó xử, liền cười híp mắt nói: “Cô chủ, cô không tham gia cũng được.”

An Diệc Diệp lắc đầu.

“Tôi sẽ tham gia, chỉ là nhiều hoạt động quá, không biết nên chọn cái nào.”

Đến trường, An Diệc Diệp vẫn chưa chọn được hạng mục thích hợp nhưng cảm giác mọi người xung quanh đều rất sôi nổi.

Có nhiều người còn cầm máy ảnh trong tay, chạy ào ra phía cổng trường, như đang đợi để chụp ai đó.

Một lúc sau, một chiếc xe chậm rãi di chuyển từ phía cổng vào, đám người kia như ong vỡ tổ.

“Tới rồi! Tới rồi!”

“Không ngờ nhà trường lại hào phóng đến thế, mời cả Mai Ấn Cầm đến biểu diễn.”

“Đúng thế, lần trước tôi không giành được vé concert của anh ấy, không ngờ lần này lại được nghe anh ấy hát.”

An Diệc Diệp quay qua nhìn chiếc xe kia, mọi người đều chen chúc về phía đó, bao vây chiếc xe lại, không nhìn thấy được gì.

Cô nhìn một lúc, không thấy bóng dáng Mai Ấn Cầm đâu, đành phải quay người vào trong phòng học.

Vừa đi qua một con đường, An Diệc Diệp cúi đầu nhìn tờ giấy tuyên truyền trong tay mình, góc áo chợt bị người ta kéo lại.

“Chào buổi sáng.”

An Diệc Diệp vội quay đầu qua.

Người đàn ông đứng trong góc dáng người cao lớn mảnh khảnh, hai tay để sau dựa vào tường, hơi cúi đầu, chiếc mũ lưỡi trai che mất ngũ quan của anh ta, chỉ để lộ đuôi tóc màu hạt dẻ dưới vành mũ.

Kiểu phong cách này trông rất quen mắt.

An Diệc Diệp đang nghĩ lại, đối phương đã hơi ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt với An Diệc Diệp.

“Tôi đợi em lâu lắm rồi.”

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh ta.

“Mai Ấn Cầm? Sao anh lại ở đây?”

Cô nhìn ra chiếc xe phía sau, đám người hâm mộ điên cuồng vẫn đang bao vây chiếc xe, không ai ngờ được, Mai Ấn Cầm lại đứng ở một nơi cách bọn họ không đến một trăm mét một cách nghênh ngang như vậy.

Mai Ấn Cầm cười, nụ cười tỏa nắng.

“Tôi đến đây chủ yếu để tìm em mà.”

“Tìm tôi?”

Mai Ấn Cầm nhìn về phía đám người hâm mộ, đang định giải thích, đột nhiên có một người quay đầu lại, vừa nhìn thấy anh thì lập tức hét lớn lên.

“Mai Ấn Cầm! Anh ấy ở kia!”

Người đó vừa hét lên, gần như tất cả mọi người đều quay đầu lại, vừa nhìn thấy Mai Ấn Cầm, bọn họ lại trở nên sôi sục.

“Mai Ấn Cầm!”

“Ấn Cầm!”

Đám người điên cuồng xông tới.

“Toi rồi.”

Mai Ấn Cầm không kịp giải thích, vội nắm tay An Diệc Diệp rồi chạy đi.

“Hả? Anh đừng…”

An Diệc Diệp thậm chí còn không kịp giãy ra thì đã bị anh ta kéo đi chạy vào trong khuôn viên trường.

Cô vội quay đầu lại nhìn, thấy đám người hâm mộ phía sau đuổi theo không dứt đuôi, vội kéo Mai Ấn Cầm vào tòa giảng đường.

“Qua bên này.”

Mai Ấn Cầm cúi đầu nhìn bàn tay An Diệc Diệp đang kéo tay anh ta, khóe miệng cong lên thành một nụ cười rồi đi theo cô.

Hai người chui vào phòng học, bên ngoài có một đám người như ong vỡ tổ chạy qua, An Diệc Diệp đứng sau cánh cửa, cẩn thận quan sát.

“Bọn họ đi rồi.”

Mai Ấn Cầm dứt khoát đứng nguyên tại chỗ, cởi mũ xuống, hất mái tóc ướt của mình, dựa vào tường bật cười.

“Tại sao mỗi lần đến gặp em lại đều khó khăn đến vậy chứ?”

An Diệc Diệp tò mò nói: “Anh đến tìm tôi làm gì?”

“Lần trước…” Nhớ lại chuyện tối hôm đó, Mai Ấn Cầm nhíu mày: “Em không sao chứ? Tôi không biết sẽ gây ra hiểu nhầm như vậy.”

An Diệc Diệp lắc đầu.

“Tôi không sao, vốn cũng không phải do anh.”

Nhìn đồng hồ trên tường, cô đứng dậy, tờ giấy tuyên truyền vẫn cầm trong tay trước đó lúc này đã rơi xuống đất.

Mai Ấn Cầm nhặt lên nhìn.

“Em muốn tham gia hoạt động sao?”

Thấy An Diệc Diệp gật đầu, anh ta cười nói: “Có muốn đến giúp cho buổi biểu diễn của tôi không?”

Anh ta giơ tay chỉ vào tờ giấy.

“Đây, màn biểu diễn lần này là kịch sân khấu, còn thiếu mấy diễn viên nữa.”

An Diệc Diệp lắc đầu: “Tôi không giỏi diễn xuất lắm, học viện nghệ thuật chắc sẽ có nhiều người đăng kí đấy.”

Cô vốn không quá thích náo nhiệt, chứ đừng nói đến việc biểu diễn trước bao nhiêu khán giả.

Trước kia lúc ở cô nhi viện, Mai Ấn Cầm nói anh ta rất thích biểu diễn, lúc đó, cô luôn ngồi xem ở phía dưới, rất ít khi lên sân khấu.

Nhớ lại chuyện trước kia, An Diệc Diệp không khỏi mỉm cười.

“Nếu anh muốn ra ngoài thì hãy đi qua tòa giảng đường, rời đi từ cửa sau, chỗ đó không có người, tôi lên lớp trước đây.”

Cô vừa đi được vài bước thì Mai Ấn Cầm chợt kéo tay cô lại.

“Diệc Diệp, em thật sự quên tôi rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.