Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 109: Chương 109: Anh rất không thích bị người ta lừa




Lúc An Diệc Diệp quan sát Tiêu Nhĩ Giai, đối phương đồng thời cũng quan sát cô.

Hai người lúc này ngồi cùng nhau nhưng lại khác biệt hoàn toàn, như thân phận của hai người họ bị tráo đổi cho nhau vậy.

Việc này khiến Tiêu Nhĩ Giai càng bức bối hơn.

“Cô chính là người thay tôi lấy Khúc Chấn Sơ?”

An Diệc Diệp không ngờ cô ta lại nói thẳng thừng đến vậy.

Khí đó cô tự dung bị đánh ngất, ù ù cạc cạc bị gả cho Khúc Chấn Sơ.

Chính vì người trước mắt này.

Cô nhìn Tiêu Nhĩ Giai một lúc rồi mới gật đầu.

“Tôi là An Diệc Diệp.”

“Ồ.”

Tiêu Nhĩ Giai không để ý “hừ” một tiếng, hỏi thẳng: “Cô và Khúc Chấn Sơ đã lên giường chưa?”

An Diệc Diệp ngơ ra, kinh ngạc nhìn cô ta, không nói gì.

Đến cả Mai Ấn Cầm ngồi bên cạnh cũng nhíu mày.

Tiêu Nhĩ Giai nhìn cô, cười nói: “Chưa từng?”

“Vậy thì dễ rồi, cô bá chiếm Khúc Chấn Sơ một thời gian dài như vậy, cũng nên trả lại rồi chứ?”

An Diệc Diệp hơi nhíu mày, cô có chút không hài lòng với cách nói này.

Nhưng bây giờ chuyện của Tiêu Nhĩ Giai quan trọng hơn, cô cũng làm ngơ nó.

“Tôi vẫn luôn đợi cô trở về, nhưng bây giờ cô…”

Cô cúi đầu nhìn bụng Tiêu Nhĩ Giai.

Sắc mặt Tiêu Nhĩ Giai tối đi.

“Cái này cô không cần quan tâm, tôi tự có cách của mình.”

Nói xong, cô ta đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây.”

Nói xong, cô ta lại nhìn, giọng nói đầy vẻ uy hiếp.

“Tốt nhất là cô mau chóng rời đi đi.”

Tiêu Nhĩ Giai rời đi, An Diệc Diệp nhíu mày, một lúc lâu không nói gì.

Cô không thể hiểu nổi, Tiêu Hàm Tuyên sẽ đưa Tiêu Nhĩ Giai trở về như thế nào?

Với tính cách của Khúc Chấn Sơ, anh sẽ hoàn toàn không nghe theo, đến lúc đó anh sẽ chỉ phản ứng càng mạnh mẽ hơn thôi…

Huống chi, Tiêu Nhĩ Giai còn có con rồi…

Mai Ấn Cầm như nhìn ra nỗi lo trong ánh mắt cô.

Anh ta quay lại, nắm bàn tay đang đặt trên bàn của An Diệc Diệp.

“Đừng lo, cùng lắm đến lúc đó anh đưa em ra nước ngoài, Khúc Chấn Sơ sẽ không tìm thấy chúng ta đâu.”

An Diệc Diệp lại không lạc quan đến vậy, chậm rãi rút tay mình về.

“Nhưng… những đứa trẻ ở cô nhi viện phải làm sao?”

Mai Ấn Cầm nhìn tay mình, ánh mắt hiện lên sự thất vọng, nhưng rất nhanh đã bị giấu kín đi.

“Anh sẽ sắp xếp thật tốt cho chúng.”

An Diệc Diệp mấp máy môi, nhưng một lúc lâu cũng không thể nói gì.

Cô không tìm được bất cứ lí do gì để ở lại.

Một lúc sau, cuối cùng cô cũng gật đầu.

Mai Ấn Cầm nở một nụ cười tươi.

“Đi, anh đưa em về.”

Anh ta vừa đứng dậy, chợt có một ánh sáng chiếu rọi từ góc đường bên ngoài cửa sổ.

Là đèn flash của máy ảnh!

Lần này ra ngoài, anh ta có đội mũ và đeo khẩu trang, không ngờ vẫn bị phóng viên theo đuôi.

An Diệc Diệp thấy anh ta chợt bất động thì hỏi: “Sao vậy?”

Mai Ấn Cầm lắc đầu.

“Hình như có phóng viên, chúng ta mau đi thôi.”

Lúc An Diệc Diệp trở về Hán Thảo Hiên, vừa vào cửa đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đứng đó.

Sắc trời đã có hơi tối rồi, anh chỉ tùy ý đứng ở cửa nhưng lại có một cảm giác áp bức nặng nề.

“Ban nãy em đi đâu vậy?”

An Diệc Diệp không dám nhìn anh, lắc lắc đầu.

“Em thấy anh đang làm việc nên ra ngoài đi vòng quanh chút.”

Khúc Chấn Sơ nhìn cô một lúc, khiến An Diệc Diệp càng căng thẳng hơn, có chút không biết phải làm thế nào.

Ánh mắt anh quá đỗi sắc bén, chỉ cần nhìn lướt qua đã khiến người ta cảm thấy bị anh nhìn thấu mọi thứ.

Khúc Chấn Sơ nhìn cô, đột nhiên bật cười, khí thế xung quanh chợt biến mất.

“Đi thôi, đi ăn trước đã.”

Lúc này An Diệc Diệp mới có thể thả lỏng.

“Vâng.”

Cô đi theo phía sau Khúc Chấn Sơ, khẽ hé lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay đã rịn ra một lớp mồ hôi dày đặc.

Đi được hai bước, Khúc Chấn Sơ phía trước chợt quay người lại, giơ tay về phía cô.

“Nắm tay anh, đừng lại lén chạy đi mất.”

An Diệc Diệp càng chột dạ hơn, vội bước tới nắm tay anh.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang đan vào nhau, chỉ là không biết còn có thể dắt nhau như vậy bao lâu nữa?

“Khúc Chấn Sơ, nếu có người lừa anh chuyện rất quan trọng, anh sẽ làm như thế nào?”

“Quan trọng đến mức nào?” Khúc Chấn Sơ cũng không quay đầu lại, hỏi.

“Ví dụ như sự tin tưởng của anh, còn có cả… tình cảm?”

Nói đến vế sau, giọng nói An Diệc Diệp trở nên rất nhỏ, rất nhẹ, lộ rõ sự chột dạ.

Vừa mới nói xong, cô ngẩng đầu lên, thấy Khúc Chấn Sơ chợt quay lại nhìn mình.

Đôi mắt kia sâu không thấy đáy, lặng lẽ nhìn cô.

An Diệc Diệp giật mình, nhìn anh không nói gì.

Khúc Chấn Sơ chợt cười, khẽ nói.

“Anh rất không thích bị người ta lừa.”

Bàn tay An Diệc Diệp chợt run rẩy.

“Vậy sao…”

Nhưng, cô đã lừa anh rồi.

Ban công kiểu mở của căn phòng nối liền với ban công lộ thiên, kéo dài vào tận trong sân.

Sàn nhà được lát bằng gỗ vô cùng sạch sẽ, mặt nhà hướng ra rừng trúc, lúc ngồi dưới đất, gió thổi qua lá trúc phát ra tiếng xào xạc êm tai.

An Diệc Diệp bị Khúc Chấn Sơ ôm trong lòng, ngồi đón gió, nghịch những ngón tay cô.

Cô còn đang nghĩ cuộc nói chuyện với Khúc Chấn Sơ trước đó, cô hoàn toàn không dám nghĩ, nếu chuyện này lộ ra anh sẽ làm như thế nào.

“Đang nghĩ gì đó?” Khúc Chấn Sơ hỏi.

An Diệc Diệp lắc đầu, không nói gì.

Khúc Chấn Sơ ôm eo cô từ phía sau, cúi đầu xuống, cằm đặt trên vai cô.

“Hồi nhỏ anh ở nhà họ Khúc.” Anh chợt nói.

Một lúc lâu sau, anh mới nói tiếp: “Trước năm anh mười hai tuổi, ba năm trước đó được nuôi dưỡng như đứa con duy nhất của nhà họ Khúc, nhưng tám năm tiếp theo, anh bị nhốt trong một chiếc lồng tối không có ánh nắng mặt trời.”

“Khúc Chấn Sơ!”

An Diệc Diệp có chút hoảng sợ nhìn anh.

Toàn thân cô căng cứng, sợ hãi phải nghe những lời tiếp theo của Khúc Chấn Sơ.

Trước kia, cô tò mò quan hệ giữa Khúc Chấn Sơ và nhà họ Khúc, nhưng khi Khúc Chấn Sơ chủ động nhắc đến, cô lại thấy sợ hãi.

Khúc Chấn Sơ tin tưởng cô mới kể chuyện trước kia cho cô.

Nếu đây là bí mật anh chôn sâu nơi đáy lòng, vậy thì không cần phải nói ra nữa.

Vì cô hoàn toàn không đáng tin tưởng.

An Diệc Diệp nắm chặt tay Khúc Chấn Sơ, muốn lên tiếng bảo anh đừng nói tiếp nữa.

Nhưng Khúc Chấn Sơ lại tiếp tục nói: “Khúc Kiều kết hôn sớm, vì sức khỏe của Thẩm Thanh Chiêu mà đến năm ba mươi lăm tuổi, ông ta vẫn chưa có con.”

“Vì gia đình Thẩm Thanh Chiêu có liên quan đến chính trị, Khúc Kiều không dám oán giận, nhưng suy nghĩ đến hương khói nhà họ Khúc, ba mẹ Khúc Kiều cũng chính là ông nội và bà nội của anh đã thương lượng với Thẩm Thanh Chiêu, cho phép Khúc Kiều ra ngoài tìm một…”

Nói đến đây, Khúc Chấn Sơ ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Một người sinh con.”

An Diệc Diệp ngồi thẳng người, không dám ngắt lời anh.

“Thẩm Thanh Chiêu cũng không phản đối, chỉ có một yêu cầu, đó chính là người phụ nữ này phải do bà ta chọn.”

“Chưa được mấy ngày, quả nhiên bà ta đã tìm được một người tới.”

Khúc Chấn Sơ khẽ thở dài một hơi.

“Năm đó mẹ anh rất trẻ, hai mươi tuổi, bà vốn ở một trấn nhỏ cách nơi này rất xa, bà là… em họ của Thẩm Thanh Chiêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.