Nghe đến đây, An Diệc Diệp không khỏi trừng lớn mắt.
Cô từng nghĩ có lẽ Khúc Chấn Sơ không phải con của Thẩm Thanh Chiêu, nhưng không ngờ, mẹ anh lại là em họ của Thẩm Thanh Chiêu!
Xem ra Thẩm Thanh Chiêu chỉ đồng ý với đề nghị của nhà họ Khúc ngoài mặt, để giữ vững vị trí của mình, bà ta kéo cả em họ mình vào trong vũng bùn này.
Khúc Chấn Sơ như cảm nhận được sự kinh ngạc của An Diệc Diệp, anh nói tiếp.
“Lúc mới bắt đầu, mẹ anh chỉ là người giúp việc trong gia đình, bà không biết giao dịch giữa bọn họ. Cho đến buổi tối hôm đó, Thẩm Thanh Chiêu dìu Khúc Kiều đã say rượu vào phòng ngủ…”
Nói đến đây, anh dần siết chặt hai tay lại, vì dùng sức mà cơ bắp ở cánh tay cũng nổi lên, căng cứng.
“Sau đó mẹ anh muốn rời khỏi nhà họ Khúc, nhưng lại bị Thẩm Thanh Chiêu và Khúc Kiều nhốt lại… Ở trong căng phòng dưới tầng hầm không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, rất nhanh, bà đã có thai.”
“Khúc Chấn Sơ, anh đừng nói nữa…”
An Diệc Diệp nhấc tay lên, đặt lên mu bàn tay của Khúc Chấn Sơ.
Cho dù không nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn của Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ lại không muốn dừng lại.
“Khúc Kiều và Thẩm Thanh Chiêu rất vui, bọn họ cho người bọc hết những góc nhọn trong phòng lại, lắp thêm lan can lên cửa sổ, mọi đồ vật sắc nhọn đều bị đem đi, quả thực không ổn nữa thì trói người lên giường.”
Khúc Chấn Sơ chậm rãi nói: “Anh vừa được sinh ra đã bị đưa đi, anh vẫn luôn cho rằng Thẩm Thanh Chiêu chính là mẹ mình. Cho đến ba năm sau, Thẩm Thanh Chiêu mang thai, anh mới bị ném xuống căn phòng dưới tầng hầm đó, biết được chân tướng.”
An Diệc Diệp cúi đầu, ánh mắt ửng đỏ.
Cô muốn bảo Khúc Chấn Sơ dừng lại, đừng nói nữa, nhưng không thể nào lên tiếng được.
Khúc Chấn Sơ như không phát giác ra.
“Anh ở căn phòng dưới tầng hầm tám năm, sau đó, cuối cùng lương tâm của Khúc Kiều cũng trỗi dậy, thả anh và mẹ ra.”
Anh cười khẩy một tiếng, như vô cùng khinh thường.
Nhưng ngay sau đó, giọng điệu của Khúc Chấn Sơ lại trở nên bi thương hơn.
“Nhưng anh và mẹ ở bên ngoài một năm, hai ông bà cụ nhà họ Khúc lại tìm tới. Anh nhìn bọn họ, đích thân…”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, dừng lại, không nói tiếp nữa.
An Diệc Diệp như khó có thể chịu đựng được những khúc mắc đau đớn trong câu chuyện này, tầm nhìn của cô cũng bị nước mắt làm cho nhòe đi.
Khúc Chấn Sơ hít sâu một hơi, giọng nói dần trở nên bình tĩnh.
“Anh ở bên ngoài hai tháng thì bị Khúc Kiều lặng lẽ đưa về, giấu đi, mãi cho đến khi anh trưởng thành, lặng lẽ thành lập tập đoàn M.I, tích cóp đủ sức lực để đứng ngang với bọn họ.”
“Sau này anh mới biết, những thứ mà mẹ anh để lại năm đó đã bị Thẩm Thanh Chiêu giữ lại.”
Nói đến đây, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh từ phía sau.
Khúc Chấn Sơ hơi nghiêng đầu qua, hôn lên vành tai An Diệc Diệp.
“Thẩm Thanh Chiêu uy hiếp, lúc bảo anh kết hôn với em, anh đã đồng ý, để đổi lại một phần di vật của mẹ anh.”
An Diệc Diệp chấn động!
Chẳng trách!
Chẳng trách khi đó Khúc Chấn Sơ lại tức giận đến vậy, chẳng trách anh lại coi cô là kẻ thù.
An Diệc Diệp đau đớn tê tâm liệt phế.
Cô chớp mắt, giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt.
“Xin lỗi…”
Khúc Chấn Sơ mỉm cười, mở chiếc hộp trong tay ra, một sợi dây chuyền màu bạc xuất hiện trước mắt cô.
An Diệc Diệp vô cùng quen thuộc với nó, đây là sợi dây chuyền cô đã từng sửa giúp Khúc Chấn Sơ trước đó.
Nó bị hỏng vì cô, nhưng rồi lại được cô sửa lại.
Khúc Chấn Sơ lấy sợi dây chuyền ra, vén tóc An Diệc Diệp lên, đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.
“Đây là sợi dây chuyền mà bà thích nhất.”
An Diệc Diệp nước mắt đầy mặt, cô cúi đầu xuống, mở mặt dây chuyền ra.
Mặt dây chuyền rỗng hình trái tim, vốn nơi đó không có vật gì khác, giờ đã có một tấm ảnh bên trong.
Là hình chụp chung của hai người họ.
Khúc Chấn Sơ ôm lấy cô từ phía sau.
“Anh không giống với người khác, anh sợ việc đánh mất thứ gì đó. Thậm chí anh còn muốn trói em lại bằng một sợi dây xích, anh muốn đặt em vào trong mắt anh.”
“Nhưng anh không dám, anh sợ em sẽ hận anh, oán trách anh, anh chỉ muốn đưa sợi dây chuyền này cho em thôi.”
Nước mắt tích tụ đầy trong khóe mắt An Diệc Diệp, tranh nhau rơi xuống.
Khúc Chấn Sơ nghiêng đầu qua, hôn lên môi cô, giọng điệu gần như cầu xin.
“Yêu cầu của anh rất ít, chỉ cần em đừng rời xa anh, đừng lừa dối anh.”
“Anh không muốn tổn thương em, anh không dám.”
An Diệc Diệp không thể kìm nổi nữa mà bật khóc.
Làm sao đây?
Cô đã lừa Khúc Chấn Sơ mất rồi?
Cô nên làm thế nào đây?
Nước mắt An Diệc Diệp rơi xuống như mưa, đến cả dũng khí quay đầu lại nhìn Khúc Chấn Sơ cũng không có.
Khúc Chấn Sơ nâng mặt cô lên, hôn nhẹ từng cái lên mắt cô, lau đi những giọt nước mắt của cô, động tác nhẹ nhàng như anh đang nâng niu một món bảo vật vô giá khó cầu.
Nhưng anh càng như vậy, An Diệc Diệp khóc càng dữ dội hơn.
Cô lặng lẽ nhìn sợi dây chuyền trong tay, như là đang có một bàn tay vô hình siết chặt trái tim cô, khiến cô đau đớn khó chịu.
Từ lúc bắt đầu cô đã dối gạt Khúc Chấn Sơ rồi.
Khúc Chấn Sơ thấy cô khóc dữ dội như vậy thì lại bật cười.
“Khóc cái gì? Để người khác nhìn lấy lại tưởng anh bắt nạt em.”
An Diệc Diệp mở mắt lặng lẽ nhìn anh.
Trong lòng cô chợt hoảng loạn, không kiềm lòng nổi, nói.
“Nếu như, em lừa anh…”
“Không cho phép.”
An Diệc Diệp run rẩy.
“Nếu như thôi?”
Khúc Chấn Sơ nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
“Anh không cho phép.”
Anh xích gần lại, tựa đầu lên trán cô.
“Đừng ép anh.”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim An Diệc Diệp rơi xuống đáy vực, thật lâu cũng không chạm đất.
Cô không dám nói tiếp nữa.
Cô sợ rồi.
Nếu Khúc Chấn Sơ biết được anh lại bị lừa, anh sẽ làm như thế nào?
Chưa được mấy ngày, vì chuyện công ty mà Khúc Chấn Sơ buộc phải trở về thành phố B cùng An Diệc Diệp, kết thúc sớm kì nghỉ của bọn họ.
An Diệc Diệp mãi vẫn không thể yên lòng, từ sau ngày hôm đó, cô luôn không được vui vẻ.
Cho đến ngày cuối cùng, cô cũng không nhìn thấy Tiêu Nhĩ Giai lần nào nữa.
Sau khi trở về lâu đài, quả nhiên nhóm người ông Trương tới tìm cô, muốn cô cùng đi xem mấy món đồ mà bọn họ mới đào được.
An Diệc Diệp cũng không có tâm trạng, bèn thẳng thừng từ chối.
Lúc cô đang lo lắng liệu Tiêu Nhĩ Giai có đột ngột trở về hay không thì trong đêm đó có một tin đồn ập xuống!
An Diệc Diệp ngoại tình với ngôi sao lớn Mai Ấn Cầm!
Khoảng thời gian trước, chuyện Khúc Chấn Sơ xây dựng một viện bảo tàng cho cô vẫn còn gây chấn động, đến bây giờ cũng chưa hết hot.
Vậy mà, giờ đã có người chụp được ảnh cô “gặp gỡ riêng” với Mai Ấn Cầm.
Trong tấm ảnh được đăng lên, Khúc Chấn Sơ và Mai Ấn Cầm ngồi trong một quán café, tay Mai Ấm Cầm đang đặt trên người cô, lúc nắm lúc kéo, nhìn vào thấy vô cùng thân mật.
An Diệc Diệp thấy vậy, lập tức nhớ ra quán café này, đây là nơi bọn họ đã gặp Tiêu Nhĩ Giai lúc ở Hải Nam.
Lúc đó Mai Ấn Cầm nhắc đến phóng viên, cô không để ý, không ngờ bọn họ lại chụp ra được tấm ảnh như thế này!
Chỉ nhìn qua tấm ảnh này, hai người quả thực có cảm giác không thể nói rõ được.
Nhưng cô hoàn toàn chưa từng làm ra chuyện đó!
Nếu bị Khúc Chấn Sơ nhìn thấy…
Chợt có một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng cô, cô vội đứng dậy, đi về phía phòng làm việc của Khúc Chấn Sơ.