Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 184: Chương 184: Bây giờ anh cũng là một tên khốn




Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô.

An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ, căng thẳng đến mức miệng lưỡi có chút khô, không khỏi liếm môi.

Khúc Chấn Sơ thấy động tác của cô, ánh mắt tối đi.

Anh nói tiếp: “Bây giờ anh cũng là một tên khốn, nên không cho phép em gặp riêng Will.”

Vũ Thực bị ném ra khỏi nhà họ Nguyễn, tức giận trở về nhà.

Vừa vào cửa, Dư Nhã Thiểm đợi đón đã bước tới, nũng nịu dựa lên người ông ta.

“Ai chọc giận anh vậy? Sao lại không vui thế?”

Dư Nhã Thiểm nhìn ông ta, vết sẹo trên mặt được chữa trị một khoảng thời gian đã mờ đi rất nhiều.

Hơn nữa còn được trang điểm tinh tế, nếu không ở quá gần thì gần như không nhìn ra.

Nhưng lúc này cô ta ghé rất sát vào mặt Vũ Thực, ông ta vừa quay đầu qua, liền thấy được vết sẹo mờ nhạt đó, sắc mặt lập tức có chút không tốt, nhíu mày đẩy mặt cô ta ra.

Nếu không phải nghe nói Dư Nhã Thiểm này từng là người phụ nữ của Khúc Chấn Sơ, sao ông ta có thể thích loại phụ nữ này được?

Vũ Thực trừng mắt nhìn cô ta, bất mãn hừ một tiếng: “Cô đoán hôm nay tôi đã gặp được ai ở tiệc nhà họ Nguyễn?”

Dư Nhã Thiểm tò mò nhìn ông ta.

“Gặp được ai? Sao mà lại giận thế.”

Vũ Thực “hừ” một tiếng.

“An Diệc Diệp!”

Dư Nhã Thiểm vừa nghe thấy cái tên này, đôi mắt liền trừng lên.

“Là… là An Diệc Diệp mà em biết sao?”

“Không phải cô ta thì còn là ai?”

Vũ Thực đẩy cô ta ra, đi vào trong.

Dư Nhã Thiểm ngơ ngác tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

An Diệc Diệp?

Không phải cô đã chết rồi sao?

Cô ta ngơ ngác một lúc, vội đi vào trong, đuổi theo Vũ Thực?

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải cô ta đã rơi xuống biển chết rồi sao?”

Vũ Thực bất mãn nói: “Ai biết? Tối nay, bà Nguyễn còn nhận cô ta làm con gái nuôi trước mặt mọi người.”

“Từ hôm nay trở đi, cô ta chính là người nhà họ Nguyễn rồi! Đúng là bay lên cành cao liền thành phượng hoàng!”

“Con gái nuôi nhà họ Nguyễn?”

Dư Nhã Thiểm không dám tin nhìn ông ta.

“Người phụ nữ đó sao có thể móc nối quan hệ với nhà họ Nguyễn được? Có phải đã dùng thủ đoạn gì đó không?”

Giọng nói Vũ Thực vô cùng mất kiên nhẫn.

“Sao tôi biết được? Cô có bản lĩnh thì cũng có thể thử!”

Dư Nhã Thiểm thấy sắc mặt ông ta không tốt, vội cười lấy lòng: “Em cũng không phải cô ta, em còn phải đi theo anh cơ mà?”

Nói xong, cô ta lại ôm cánh tay Vũ Thực, cúi đầu muốn hôn ông ta.

Vũ Thực lại xua tay, chán ghét đẩy cô ta ra.

“Chỉ vì những lời cô nói trước kia mà hôm nay tôi đã bất cẩn đắc tội với bà Nguyễn, không biết ngày mai công ty còn có thể giữ được không nữa!”

Dư Nhã Thiểm vừa nghe thấy vậy liền biến sắc.

“Là An Diệc Diệp làm sao?”

“Không phải cô ta thì là ai! Đúng là đen đủi!”

Nói xong, ông ta hất tay ra, đi vào trong.

Dư Nhã Thiểm đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt híp lại, lóe lên vẻ nham hiểm.

An Diệc Diệp?

Không ngờ mạng cô cũng lớn thật đấy, rơi xuống biển cũng không chết, âm hồn bất tán.

Chưa chết thì thôi, lại cứ nhất quyết phải chống đối lại mình!

Có điều nghe những lời Vũ Thực nói ban nãy, nhà họ Nguyễn kia có vẻ vô cùng ghê gớm.

Không biết cô ta có thể vào được nhà họ Nguyễn, trở thành người nhà họ Nguyễn hay không, đến lúc đó, cần gì phải bám lấy một lão già đã sắp chết này?

Vừa nghĩ, cô ta vừa ngồi xuống sofa trong phòng khách, không ngừng suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.

Tối đó, buổi tiệc nhà họ Nguyễn vừa kết thúc, thân phận của An Diệc Diệp đã được truyền đi khắp Kinh Thành.

Gần như tất cả mọi người đều biết được thân phận của An Diệc Diệp, và tin tức cô đã trở thành con nuôi của bà Nguyễn.

Tuy vậy, nhưng không ai dám nhắc đến chuyện trước kia của cô, một lòng muốn phối hợp với bà Nguyễn xóa bỏ thân phận trước kia của cô.

Trước đó tuy An Diệc Diệp đã đồng ý với Khúc Chấn Sơ, nhưng khi Will thật sự gọi điện đến hẹn cô cùng đi viện bảo tảng, cô vẫn có chút chột dạ.

Cô đành phải uyển chuyển từ chối anh ta, cô phải thông báo chuyện này với ông Bành trước đã, xem ông ấy có suy nghĩ gì không.

Sau khi nói với bà Nguyễn và Thẩm Trình một tiếng, An Diệc Diệp liền đi ra ngoài, đến nhà ông Bành.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy nhóm người ông Trương cũng có ở đó, những người khác như là biết được tin tức nên cố ý đến đây.

Vừa thấy cô vào, bọn họ lần lượt đứng dậy, quan sát cô kĩ lưỡng.

Hôm qua trong buổi tiệc nhà họ Nguyễn, chỉ có ông Trương và ông Bành có cơ hội đén đó thấy được An Diệc Diệp.

Những người khác chỉ nghe được qua lời người khác, bây giờ nhìn kĩ lại, cuối cùng cũng nhận ra cô.

“Ài! Quả nhiên nhóc chưa chết! Tôi đã nói rồi mà!”

“Đây gọi là đại nạn không chết, ắt sẽ có phúc!”

“Sau này nhóc ở nhà họ Nguyễn xem còn ai dám bắt nạt nhóc nữa!”

Mấy ông già tuổi đã quá nửa trăm nói không ngưng nghỉ, vừa vui mừng, vừa kích động.

Bình thường bọn họ đã vô cùng yêu thương An Diệc Diệp rồi, vẫn luôn coi cô là con gái ruột của mình, thấy cô bình an vô sự trở về, cuối cùng cũng yên tâm.

An Diệc Diệp mỉm cười, bước tới: “Khiến mọi người lo lắng rồi, thật sự xin lỗi.”

“Có gì đâu.”

Một người xua tay, nói: “Chuyện này để sau hãy nói, cô giúp tôi xem xem, tôi mới mua một chiếc hũ, cô nhìn xem có phải thật không.”

Người khác cũng kéo tay An Diệc Diệp.

“Giúp tôi xem bức tranh này trước, nghe nói là bút tích của Đường Bá Hổ, tôi tốn rất nhiều tiền mới mua được đó!”

Mọi người lập tức lôi lôi kéo kéo, An Diệc Diệp đứng giữa bị bọn họ kéo đến mức đứng không vững.

Ông Bành trừng mắt nhìn bọn họ, sắc mặt tối đi.

“Ồn ào cái gì! Đây là học trò của tôi, mấy người giành giật cái gì?”

Trước nay ông Bành vẫn luôn nóng tính, hơn nữa những người này đều là những người yêu thích đồ cổ.

Sau này nếu như đồ trong tay có gặp tổn hại gì thì vẫn còn phải đến nhờ ông Bành giúp đỡ.

Lúc này ông ta vừa lên tiếng, mọi người đều yên tĩnh lại.

Lúc này ông Bành mới hài lòng gật đầu, đứng dậy vẫy tay với An Diệc Diệp.

“Qua đây, để thầy kiểm tra em trước đã, xem tay nghề có đi xuống không.”

“Vâng.”

An Diệc Diệp bước tới, nói tiếp: “Có điều trước lúc đó, em có một chuyện muốn nói với thầy.”

“Hôm qua em có gặp được một công tước Anh ở buổi tiệc, anh ta muốn quyên tặng số cổ vật trong tay của mình cho viện bảo tàng.”

Ông Bành nghe vậy, vui mừng nói: “Đây là chuyện tốt mà.”

“Em cũng thấy vậy, anh ta muốn nhờ em giúp anh ta liên hệ với vài viện bảo tàng thích hợp.”

Ông Bành hài lòng vuốt bộ râu trắng, gật gù.

“Không tệ, nếu đã vậy, tìm một thời gian thích hợp để hẹn cậu ta đi. Xem xem những món đồ cổ đó đạt đến mức nào rồi liên hệ tiếp.”

Hai người nói chuyện một lúc, chợt có người từ bên ngoài vội vã tiến vào.

“Cậu Khúc đến rồi.”

An Diệc Diệp quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đứng ở ngoài phòng khách, đang nhìn vào bên trong.

Ông Bành và ông tương nhíu mày.

“Sao cậu ta biết được nhóc ở đây?”

Ông Trương quay sang nhìn người khác.

“Có phải mấy người tiết lộ không?”

Bọn họ vội xua tay.

“Không phải, chắc chắn không phải chúng tôi, chúng tôi không nói gì hết.”

“Vậy sao cậu ta đến được?”

Ông Bành cười khẩy một tiếng.

“Với thủ đoạn đó thì có gì qua mắt được cậu ta?”

Nói xong, lại quay sang nói với An Diệc Diệp: “Nhóc, em nói xem, có muốn thầy đuổi cậu ta ra ngoài không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.