Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 185: Chương 185: Hãy giúp tôi một việc




Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa, rõ ràng anh đến là vì An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp hơi ló đầu nhìn ra, ánh mắt anh thuận tiện quan sát cả người cô một vòng, cuối cùng mới dừng trên mặt cô.

Ông Trương và ông Bành còn đang chờ đáp án của An Diệc Diệp.

"Nhóc con?"

An Diệc Diệp liếc nhìn người đứng bên ngoài một chút, nói: "Được rồi, để anh ấy vào đi."

Trong lòng ông Bành và ông Trương vẫn có chút bất mãn, nhưng An Diệc Diệp đã đồng ý rồi thì cũng đành phải đáp ứng.

Vừa bước vào, Khúc Chấn Sơ đã quét mắt khắp phòng khách một lần, không nhìn thấy bóng dáng Will, mới thoáng yên tâm chút, sắc mặt cũng tốt lên.

Anh đi thẳng đến trước mặt An Diệc Diệp, hơi cúi đầu nhìn cô.

"Anh làm gì thế?" An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn anh.

Khúc Chấn Sơ nói: "Sợ em không nghe lời, nên tới xem một chút."

"Anh coi tôi là trẻ con à?"

Khúc Chấn Sơ cười nói: "Là trẻ con đã tốt."

Dứt lời, thấy An Diệc Diệp có vẻ tức giận, khóe miệng hơi cong lên:

"Thật ra, hôm nay tôi còn có một chuyện khác muốn tìm em giúp đỡ."

An Diệc Diệp vừa định hỏi là chuyện gì thì ông Trương và ông Bành đứng bên cạnh đã không nhịn được nữa:

"Hai người đang thì thầm cái gì thế?"

Ông Bành vẫy tay với cô.

"Nhóc con, trước tiên đến đây để ông xem tay nghề của cháu thế nào?"

An Diệc Diệp khẽ gật đầu đi tới, cô vừa đi, ánh mắt Khúc Chấn Sơ lập tức dõi theo cô.

Nhưng tầm mắt của anh lại đột ngột bị người ta chặn lại.

Ông Trương giận đùng đùng chắn giữa anh và An Diệc Diệp, cảm nhận được ánh mắt anh dừng trên người An Diệc Diệp, ông ta tức giận đến dựng râu trừng mắt.

"Cậu nhìn cái gì đấy?"

Khúc Chấn Sơ thản nhiên thu hồi tầm mắt, không nói gì.

Ông Trương bất mãn nói: "Rốt cuộc tại sao cậu lại đến đây? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tiếp tục dây dưa nhóc con nữa. Nhóc con mềm lòng, nhưng tôi thì không vậy."

Ông ta dương dương tự đắc nói: "Tôi sắp giới thiệu con bé cho con trai tôi, con trai tôi ấy..."

Vừa nghe ông ta lại sắp bắt đầu nói về con trai mình, Khúc Chấn Sơ mở miệng nói:

"Ông Trương, hai ngày trước tôi có ăn cơm cùng con trai ông, cậu ta nói tôi biết, cậu ta đã có người trong lòng rồi, có lẽ chỉ chừng hai ngày nữa, cậu ta sẽ mang người đến gặp ông, để tổ chức đám cưới chạy bầu đấy."

Nghe xong, ông Trương lập tức trợn tròn mắt.

"Không thể nào, cậu gạt tôi! Con trai tôi làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"

Dứt lời, ông ta lại đột nhiên thay đổi thái độ, kinh ngạc nhìn Khúc Chấn Sơ:

"Từ đã, cậu vừa nói gì? Tôi sắp được ôm cháu trai à?"

Ông ta ngạc nhiên kêu lên, quay đầu chạy về phía mấy ông già khác, chui vào giữa bọn họ:

"Nghe thấy chưa? Tôi sắp được ôm cháu trai rồi. Không được không được, tôi phải về trước đi nhìn xem, mọi người cứ nói chuyện trước, lần sau, tôi lại tới."

Dứt lời, ông ta không quan tâm những người khác nói gì nữa, vội vã xoay người chạy ra phía ngoài.

Nhìn theo bóng lưng ông ta rời đi, Khúc Chấn Sơ thỏa mãn nở nụ cười.

Cuối cùng cũng không lãng phí thời gian ăn cơm với con trai ông Trương, cũng coi như đã giải quyết được một phiền phức nhỏ.

Nghĩ như vậy, anh nhấc chân đi tới.

Ông Bành và mấy người còn lại đều đang tập trung bên cạnh An Diệc Diệp, quan sát cô ra tay sửa chữa một lọ thuốc hít.

Vì để cho cô quan sát được chính xác hơn, trên bàn còn bật một chiếc đèn nhỏ sáng rực.

Ánh đèn chiếu lên gương mặt trắng nõn trơn bóng của cô.

Cô cúi đầu, nghiêm túc sửa chữa vật trong tay, ấn đường hơi nhăn lại, mí mắt cụp xuống chỉ để lại một bóng mi thẳng tắp.

Ngón tay trắng nõn thon dài dịch chuyển qua lại rất linh hoạt, rất nhanh cô đã có phương hướng cơ bản sửa chữa lọ thuốc hít.

Ông Bành bên cạnh khẽ gật đầu thỏa mãn:

"Khá tốt, xem ra đã lâu như vậy rồi mà cháu vẫn chưa bị lụt nghề, vậy ông an tâm rồi."

Ông ta vừa dứt lời, mấy người vẫn luôn bên cạnh lập tức vội vàng đi tới, kéo An Diệc Diệp sang một bên để cô xem đồ mình mới mua.

Ông Bành vừa tức vừa giận nhìn bọn họ, nhưng lại không mắng được.

An Diệc Diệp bị bọn họ lôi kéo, hết xem cái này lại xem cái kia, bận suốt buổi trưa, chân không chạm đất.

Nhưng dù bận rộn như vậy, cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Trong lúc đó, ánh mắt Khúc Chấn Sơ luôn dõi theo mình, khiến cô có chút căng thẳng, thậm chí lòng bàn tay còn rịn mồ hôi, nhiều lần thất thần.

Mãi đến buổi chiều, khi đã khá muộn rồi, cuối cùng An Diệc Diệp mới kết thúc công việc, thoát khỏi đám người.

Vừa chuẩn bị rời khỏi nhà ông Bành, lại bỗng nhớ tới, hỏi Khúc Chấn Sơ:

"Lúc trước anh nói có việc muốn tôi giúp, là cái gì?"

Khúc Chấn Sơ bình tĩnh gật đầu, dường như chuyện của mình không hề quan trọng lắm.

"Chuyện này cần chính em đi cùng tôi một chuyến."

An Diệc Diệp nghi hoặc theo anh lên xe, chạy về phía trung tâm thành phố.

Bên ngoài, sắc trời dần dần tối đi, đến khi xe dừng lại thì màn đêm đã buông xuống.

An Diệc Diệp vừa xuống xe, Khúc Chấn Sơ đã đi tới vô cùng tự nhiên nắm tay cô, dẫn vào phía bên trong.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người một chút, mặt hơi nóng lên, bước theo bước chân anh.

Đi được một lát, An Diệc Diệp mới phát hiện hoàn cảnh xung quanh có chút quen thuộc...

Trước mắt là một hồ nước tĩnh mịch, hai bên hồ nước trồng mấy cây liễu rủ.

Khi gió đêm thổi qua nhẹ nhàng lay động, lướt qua mặt nước, để lại từng gợn sóng lăn tăn.

Hình ảnh diễn tra trước mắt khiến An Diệc Diệp cảm thấy càng quen thuộc, dường như mình đã từng đến nơi này.

Cô hơi sửng sốt, chợt nhớ ra gì đó, vội vã quay đầu lại.

Cô lập tức nhìn thấy một nhà bảo tàng khổng lồ đứng sừng sững trên đống đổ nát đối diện hồ.

Trên mặt đất hai bên nhà bảo tàng trồng các loại cây cối, nhìn qua bừng bừng sức sống.

Mà ngay trên cửa trước viện bảo tàng treo một thấm bảng thật lớn: viện bảo tàng Duy Thê.

Đèn hai bên đường sáng rực, ngay cả trong viện bảo tàng cũng mở đèn sáng choang, từ xa nhìn lại giống như pháo đài rực rỡ ánh đèn.

Khúc Chấn Sơ kéo cô tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Tôi đã từng đồng ý với vợ mình, sẽ xây cho cô ấy một nhà bảo tàng thuộc về riêng cô ấy."

"Bây giờ nhà bảo tàng đã xây xong, em có thể giúp tôi một chuyện hay không?"

An Diệc Diệp bị hình ảnh trước mắt làm cho chấn động, lúc lâu sau cũng chưa lấy lại thần.

Cô cảm thấy trong lòng chua xót, giống như có thứ gì đó đang lên men.

Thứ mà cô vẫn luôn cố gắng che giấu đang từ từ phá đất mà lên.

An Diệc Diệp quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ.

"Vội cái gì?"

Khúc Chấn Sơ lấy một cái hộp từ phía sau, đặt ở trong lòng bàn tay cô.

"Vợ tôi đã từng đồng ý với tôi, sau khi nhà bảo tàng hoàn thành, món đồ đầu tiên được cất giữ sẽ do cô ấy tự mình đưa vào."

Anh chậm rãi nhìn An Diệc Diệp với ánh mắt tràn đầy tình cảm, phản chiếu trong mắt anh đều là hình bóng người phụ nữ trước mắt này.

"Em có thể giúp tôi chuyện này không?"

Trước kia, đúng là Khúc Chấn Sơ đã từng nói như vậy..

Ánh mắt An Diệc Diệp dừng trên mặt anh, rồi từ từ di chuyển đến chiếc hộp anh cầm trong tay.

Vừa mở nắp ra, đã thấy bên trong đặt vào một cái chặn giấy được chạm từ ngọc Thanh Điền màu vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.