Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 186: Chương 186: Di sản tổ tiên để lại




Vừa mở nắp ra, cô đã nhìn thấy chặn giấy được điêu khắc bằng đá Điền Hoàng ở bên trong.

Đây là món quà đầu tiên mà Khúc Chấn Sơ từng tặng cho cô.

Khúc Chấn Sơ nhìn cô rồi nói tiếp: “Đây là món đồ đầu tiên của viện bảo tàng này.”

An Diệc Diệp do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Được.”

Khúc Chấn Sơ nở nụ cười mê hoặc, rồi nắm tay cô đi lên bậc thang, đi vào viện bảo tàng.

Viện bảo tàng vẫn chưa chính thức mở cửa, nhưng bên trong đã trang trí hoàn tất rồi.

Khác với mấy bảo tàng khác, bố trí trong căn phòng trước mặt càng ấm áp hơn.

Ánh sáng ấm áp bao trùm cả căn phòng, Khúc Chấn Sơ dẫn cô đi qua đại sảnh, rồi đi tới trước một quầy hàng, đưa chiếc hộp trong tay cho cô.

An Diệc Diệp từ từ hít sâu một hơi, cẩn thận lấy chặn giấy bằng đá Điền Hoàng ở bên trong ra, để lên quầy.

Hai người mở hộp bảo hiểm ra, ánh đèn chiếu xuống, xuyên qua miếng ngọc trong suốt, phát ra ánh sáng hơi ngả vàng, trông vô cùng rực rỡ mà không chói lóa.

Khúc Chấn Sơ đứng sau lưng, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

“Cảm ơn cô.”

“Nếu vợ tôi còn sống, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.”

Ngón tay An Diệc Diệp khẽ run lên, lại nghe thấy Khúc Chấn Sơ nói tiếp: “Đây là quà tôi tặng cô ấy, chặn giấy và thư viện đều là của cô ấy. Đầy là kho tàng của cô ấy.”

Từ khi ra khỏi viện bảo tàng, trong lòng An Diệc Diệp luôn rối bời.

Thỉnh thoảng sẽ nhớ lại hình ảnh hai người từng ở bên nhau, hoặc lúc cô rơi xuống biển.

Nhưng cô chưa kịp nắm rõ manh mối, thì Will đã gấp gáp tìm tới cửa.

An Diệc Diệp đành phải bình ổn tâm trạng của mình, rồi dẫn anh ta đi gặp ông Bành.

Ông Bành ngắm nghía mấy món đồ cổ mà anh ta mang tới, rồi hài lòng gật gù.

“Khá lắm, quả nhiên là hàng thật, nếu cậu muốn đưa nó vào viện bảo tàng Hoàng Cung, thì tôi có thể liên lạc với họ giúp cậu.”

Nhưng Will lại đột ngột thay đổi chủ ý, xua tay nói.

“Giờ tôi đã có chủ ý mới rồi.”

Dứt lời, anh ta lại quay đầu nhìn An Diệc Diệp đang đứng bên cạnh, trên mặt nở nụ cười xán lạn.

“Diệc Diệp, nghe nói cô sở hữu một viện bảo tàng riêng, đúng không?”

An Diệc Diệp sửng sốt, không ngờ Will cũng biết chuyện này.

“Anh nghe nói ở đâu?”

“Ừm... mọi người đều nói như thế, tôi hỏi một lát, nếu cô có viện bảo tàng, thì tôi đồng ý tặng đồ trong tay cho cô.”

An Diệc Diệp trợn tròn mắt, mấy món Will mang tới, mặc dù không thể nói là quốc bảo, nhưng đều có giá trị không hề nhỏ.

Ai dè anh lại nhẹ nhàng nói tặng cho cô.

Ngay cả ông Bành ở bên cạnh cũng ngạc nhiên.

Nhưng Will lại vô cùng hờ hững: “Nếu tôi để trong viện bảo tàng của cô, thì mọi người đều có thể nhìn thấy, sao thế?”

An Diệc Diệp thấy vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, như thể anh thật sự muốn làm thế.

“Thật ra... viện bảo tàng đó cũng không thể xem là của tôi.”

Will nghi ngờ nhìn cô: “Vậy là của ai?”

An Diệc Diệp hơi bất đắc dĩ, đành phải gật đầu nói: “Nếu đã như thế thì tôi sẽ liên lạc giúp anh, nếu anh ấy đồng ý thì anh có thể để đồ vào đó.”

“Sao cậu ta lại không đồng ý?” Ông Bành đứng bên cạnh hỏi.

Mấy món đồ cổ mà Will mang tới ở trước mặt, dù để ở viện bảo tàng Hoàng Cung cũng hoàn toàn đủ tư cách, tại sao phải đặt ở viện bảo tàng tư nhân, chẳng lẽ Khúc Chấn Sơ lại không đồng ý chuyện tốt như vậy?

“Tôi không đồng ý.” Khúc Chấn Sơ nói.

An Diệc Diệp vừa quay về, đã nói chuyện này cho Khúc Chấn Sơ biết, ai dè anh thật sự từ chối ngay.

Đây là lần đầu tiên cô gọi cho Khúc Chấn Sơ, từ khi cô rơi xuống biển.

Mới đầu Khúc Chấn Sơ còn dễ nói chuyện, rõ ràng tâm trạng đang vui vẻ.

Nhưng vừa nhắc đến mấy món đồ cổ của Will, Khúc Chấn Sơ liền thay đổi giọng điệu, càng từ chối thẳng thừng.

“Không được.”

An Diệc Diệp ngẫm nghĩ một lát, cô đã xem qua mấy món đồ cổ đó rồi, trong lòng cũng vô cùng vui mừng.

“Nhưng mấy món đồ cổ đó thật sự rất quý giá, giờ bên trong viện bảo tàng của anh đang trống trơn, chỉ có một món đồ, nếu anh đồng ý, chắc chắn sẽ tạo ra tiếng vang rất lớn.”

Khúc Chấn Sơ đáp: “Tôi sẽ từ từ bổ sung từng món đồ ở bên trong.”

An Diệc Diệp nghe anh nói vậy thì nhất thời không biết phải nói gì.

Nếu Khúc Chấn Sơ không đồng ý, thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Cô đang định ngắt máy, thì Khúc Chấn Sơ ở đầu dây bên kia bỗng lên tiếng.

“Cũng không hẳn là hoàn toàn không được.”

An Diệc Diệp bỗng ngừng hành động, tò mò hỏi: “Vậy phải làm thế nào anh mới đồng ý?”

“Tối nay cô có rảnh không?” Khúc Chấn Sơ bỗng hỏi.

Mạch suy nghĩ của An Diệc Diệp bị cắt ngang.

“Anh muốn làm gì?”

“Tôi dẫn cô ra ngoài đi ăn, năm giờ tối nay, tôi sẽ tới đón đúng giờ.”

Dứt lời, anh lại lo An Diệc Diệp không đồng ý nên bổ sung: “Lúc dùng bữa tối chúng ta có thể bàn bạc chuyện của viện bảo tàng.”

An Diệc Diệp đành phải gật đầu đồng ý.

Năm giờ tối hôm đó, cô lặng lẽ ra khỏi nhà họ Nguyễn, rồi ngồi lên xe của Khúc Chấn Sơ.

Cô vừa rời đi, bà Nguyễn đã biết được tin này.

Bà ngừng một lát, đặt tài liệu trong tay xuống, rồi ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

“Bọn chúng đi ăn rồi à?”

Quản gia Thẩm Trình gật đầu: “Có cần chúng tôi đưa cô An về không ạ?”

Bà Nguyễn lắc đầu.

“Không cần đâu, làm vậy chỉ phản tác dụng thôi, cứ để bọn chúng đi đi.”

Dứt lời, bà cúi đầu đọc tài liệu trong tay, rồi ngẩng đầu nói: “Ông đi mời cậu Will tới đây, tôi có chuyện cần phải thương lượng với cậu ta.”

Chưa tới mấy phút, Will đã được quản gia dẫn vào thư phòng của bà Nguyễn.

Anh vừa đi vào, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn.

“Bà Nguyễn, chào buổi sáng.”

Bà Nguyễn gật đầu, bảo anh ngồi xuống rồi hỏi: “Nghe nói lần này cậu Will về nước, là để lấy về phần di sản mà tổ tiên để lại ở bên này, đúng không?”

Will gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.

“Đúng vậy, trăm năm trước ông nội tôi từng may mắn tới đây. Lần này tôi về là muốn xem thử, năm đó ông ấy có để lại thứ gì không.”

“Ừm.”

Bà Nguyễn gật đầu nói: “Thật ra tôi từng nghe bề trên nhà họ Nguyễn nhắc đến ông nội cậu. Nhưng sau đó ông ấy vội vàng về nước, ông nội tôi cũng cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.”

Will nghe vậy thì hai mắt hơi sáng lên: “Vậy cho tôi hỏi, bà có biết đồ mà ông nội tôi từng để lại ở đâu không?”

Bà Nguyễn gật đầu.

“Tôi cũng biết đôi chút, theo tôi biết, tổ tiên cậu từng xây một tòa lâu đài cổ ở đây.”

An Diệc Diệp ngồi trong xe của Khúc Chấn Sơ rời khỏi nhà họ Nguyễn, rồi đi thẳng vào trung tâm thành phố, nhanh chóng ngừng trước cửa nhà hàng Talia.

Cô bước xuống xe, trong đầu nhớ lại hình ảnh lần trước cô hôn mê ở bệnh viện, Khúc Chấn Sơ và Dư Nhã Thiểm đã đi ăn ở đây.

Khúc Chấn Sơ hoàn toàn không nhận ra sự khó chịu trong lòng cô, mà vươn tay nắm lấy tay cô, đi vào trong.

Hai người đi thẳng vào thang máy, đi lên tầng cao nhất, tới nơi mà trước đây An Diệc Diệp cùng dùng bữa và ngắm pháo hoa với anh.

Nhưng An Diệc Diệp lại chẳng hề hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.