An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn đống phế tích trước mặt.
Vô số ánh sáng trắng nhàn nhạt rải rác khắp nơi, tựa như những vì sao.
Cảnh tượng hoang tàn khiến người ta cảm thấy thê lương hơn.
Một vẻ đẹp khó tin.
Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Khúc Chấn Sơ đang đứng đằng sau, không thể tin được những gì anh vừa nói.
Khúc Chấn Sơ nở một nụ cười thản nhiên dưới ánh đèn.
"Nếu em thích pháo hoa, tôi sẽ đưa em đi xem những loại pháo hoa đẹp nhất trên thế giới, nếu em thích đồ cổ, tôi sẽ dựng một bảo tàng cho em.”
An Diệc Diệp cảm thấy trong lòng rối bời.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô rung động đến mức suýt chút nữa là quên cả nói chuyện.
"Tại sao..."
Khúc Chấn Sơ vòng tay ôm eo cô.
Âm thanh trầm ấm của anh vang lên bên tai An Diệc Diệp.
"Tôi không phải là người tốt, tôi đã làm rất nhiều điều tồi tệ để có được vị trí như bây giờ. "
"Nếu ai đó làm tổn thương tôi, tôi sẽ trả lại gấp ngàn lần. Tôi cứ tưởng trong tim mình chỉ chứa hận thù, không thể chứa thêm bất cứ thứ gì khác…”
Anh dừng một chút rồi tựa đầu vào bên tai An Diệc Diệp.
Con tim của An Diệc Diệp căng thẳng như bị một bàn tay giữ chặt.
"Khúc Chấn Sơ, anh đừng nói nữa…”
Khúc Chấn Sơ vẫn không dừng lại, anh ghé vào tai cô, thì thầm.
“Tôi muốn mang đến cho em tất cả những thứ tốt đẹp.”
An Diệc Diệp hốt hoảng quay đầu.
Ánh sáng chiếu xuống khuôn mặt cô, bóng của Khúc Chấn Sơ được phản chiếu trong đôi mắt long lanh của cô.
Nó khiến anh cảm thấy rằng trong đôi mắt và con tim của người phụ nữ trước mặt có chất chứa bóng hình anh.
Tim anh đập mạnh, anh siết chặt tay trên eo cô rồi từ từ nhích mặt lại gần.
Càng lúc càng gần.
Khi đôi môi gần như dính lấy nhau thì Khúc Chấn Sơ bỗng ngừng lại.
"Tiêu Nhĩ Giai, tôi có thể hôn em không?"
Từ khi nào thì mọi động thái của Khúc Chấn Sơ đều phải nhận được sự đồng ý của người khác?
Anh không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn cô.
Xem ra chỉ cần An Diệc Diệp nói không một tiếng là anh sẽ buông ra.
Đã bao giờ cô nhìn thấy Khúc Chấn Sơ như vậy đâu?
An Diệc Diệp thầm rung động.
Nhưng cô không phải Tiêu Nhĩ Giai.
Cô muốn nói cho Khúc Chấn Sơ biết.
Cô không phải là vợ của anh, không phải là Khúc phu nhân.
Mà cô là An Diệc Diệp.
Vì muốn giữ lại cô nhi viện mà cô còn thông đồng với cả nhà Tiêu Hàm Tuyên để lừa anh.
Cô muốn nói hết ra nhưng không biết phải mở lời thế nào.
An Diệc Diệp nắm lấy góc áo của anh, như thể nắm lấy hạnh phúc mà cô đã lén lút cướp đi.
"Khúc Chấn Sơ, anh đừng gọi tên em…”
Cô chậm rãi quay lại, kiễng chân lên và hôn anh.
Đừng gọi tên em vào lúc này.
Đừng nhắc nhở em rằng...
Khúc Chấn Sơ dang tay ôm cô vào lòng.
An Diệc Diệp nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi của anh, cô nhắm hờ hai mắt, nhưng hàng mi cong đen láy của cô đã ướt đẫm nước mắt.
Trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng.
Khi tập đoàn M.I thông báo sẽ xây bảo tàng trên mảnh đất 4.000 mét vuông thu được từ cuộc đấu thầu, mọi người đều bàng hoàng.
Bọn họ cho rằng Khúc Chấn Sơ nhất định là điên rồi, bằng không sao có thể hủy xây dựng khu trung tâm thương mại và vui chơi để xây viện bảo tàng?
Đoạn đường quý hơn vàng này, cho dù rải đầy tiền trên đó cũng không đủ để đo lường giá trị của nó.
Bây giờ, lại biến thành một viện bảo tàng mà không có bất kỳ dự án sinh lời nào cả!
Ngay cả các nhân viên của tập đoàn M.I cũng rất sốc khi biết tin.
"Mảnh đất này… Nó… Nó được xây thành bảo tàng sao?"
"Tổng giám đốc Khúc, không phải anh..."
Vài người mở to hai mắt nhìn, nhưng họ không dám nói tiếp điều gì.
Khúc Chấn Sơ điên rồi à?
Đó là khoản đầu tư hàng trăm tỷ có thể thu về lợi nhuận hàng ngàn, hàng chục ngàn tỷ!
Chỉ một câu nói liền đánh đổi tất cả?
Khúc Chấn Sơ lấy tài liệu và hồ sơ thiết kế đã được đối tác phê duyệt ra.
"Tài liệu sửa đổi hạng mục đã được đưa xuống, đối phương hoàn toàn đồng ý.”
Sắc mặt của một số giám đốc không được tốt cho lắm.
Có thể không đồng ý sao?
Bên hợp tác là giới chính trị, và họ đã chi rất nhiều tiền để xây viện bảo tàng, có biết là bọn họ cười muốn điên rồi không?
Bọn họ thật sự nghĩ không ra, tại sao Khúc Chấn Sơ lại đột nhiên nghĩ ra ý định này chứ.
Khúc Chấn Sơ phớt lờ sự bất mãn của họ và nói thẳng: "Đây là tài sản cá nhân của tôi. Chi phí đấu thầu trước đó và toàn bộ tiền xây dựng trong tương lai sẽ do tôi chi trả".
Lời này vừa dứt, một vài người lại được một trận trợn mắt há mồm.
Quá rõ ràng rồi, Khúc Chấn Sơ đã quyết tâm phải xây cho bằng được bảo tàng này.
Chiết Lam nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Tổng giám đốc Khúc, tên của bảo tàng đã được quyết định chưa?
"Duy Thê (Người vợ duy nhất)."
Cả đám lập tức trợn tròn hai mắt.
Khúc Chấn Sơ lặp lại: "Viện bảo tàng Duy Thê."
Nói xong, liền xoay người rời đi.
Các giám đốc mất cả nửa ngày mới thu hồn về lại.
"Duy Thê… Không phải là ý nghĩ mà tôi đang nghĩ đến đấy chứ?"
"Người vợ duy nhất, từ khi nào tổng giám đốc Khúc lại…."
"Biểu hiện tình cảm kiểu đó cũng quá lố rồi nhỉ?"
Mấy ông giám đốc đều có vợ con hết nhưng chưa từng cưng chiều như vậy.”
Xây bảo tàng thì xây bào tàng đi, còn bày đặt gọi là Duy Thê?
Ngay cả bọn họ cũng cảm thấy buồn nôn.
Mấy người họ nhìn nhau rồi vây quanh Chiết Lam.
"Trợ lý Chiết, cậu nói xem, tổng giám đốc Khúc… làm thật hả?”
Chiết Lam cười chứ không nói lời nào, anh ta nhìn giấy phép xây dựng trên bàn.
"Xây viện bảo tàng chẳng phải rất tốt sao?"
Bên ngoài đang tranh cãi về các vấn đề của viện bảo tàng này, nhưng nó không ảnh hưởng đến An Diệc Diệp.
Sau khi trở về từ hồ, chiếc chặn giấy được chạm khắc bằng đá Điền Hoàng đời Thanh lại trở về với cô.
Khúc Chấn Sơ tối hôm đó đã nói.
Chặn giấy này sẽ là món đồ được sưu tập đầu tiên trong bảo tàng, và sẽ được đích thân An Diệc Diệp đưa vào khi nó hoàn thành.
Anh nói sẽ sưu tập tất cả những món đồ cổ quý giá trên thế giới và cất vào đó.
Đó là viện bảo tàng chỉ thuộc về một mình An Diệc Diệp.
"Nhưng nó là của An Diệc Diệp hay của Tiêu Nhĩ Giai?"
Cô vuốt ve hình điêu khắc trên cái chặn giấy trên bàn.
Món quà quá lớn, cô biết mình nên từ chối nhưng vì sự ích kỷ của mình mà cô đã giữ lại.
Cô không ngờ mình lại là một người ích kỷ như vậy.
Đang nghĩ ngợi thì có tiếng nói chuyện vang lên trong biệt thự cổ.
An Diệc Diệp thu dọn đồ đạc, xoay người đi xuống dưới.
Nhưng chưa kịp xuống đến nơi, cô đã gặp quản gia.
"Phía dưới có chuyện gì vậy?"
Quản gia nhìn cô, chau mày nói: "Cô Dư đến đây."
"Cô ta tới làm gì?"
"Nói muốn tìm cậu Khúc, tôi đã sai người đến công ty thông báo cho cậu ấy, không biết khi nào thì về đến nơi.”
Quản gia lo lắng hỏi An Diệc Diệp: "Thưa cô, nếu cô không muốn gặp cô ta thì cứ lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Nhưng An Diệc Diệp lại lắc đầu.
Trong lòng cô vẫn còn những nghi vấn.
Nếu người mà Khúc Chấn Sơ đã chờ đợi suốt mười hai năm không phải là Dư Nhã Thiểm, thì tại sao cô ta lại biết?
Cô vẫn chưa làm sáng tỏ được vấn đề này.
"Tôi xuống dưới xem thế nào."
Quản gia nhìn cô đi xuống lầu, lo lắng cô sẽ bị bắt nạt, liền ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ.
"Mau! Mấy người các cậu mau đi gọi ông chủ về!"
An Diệc Diệp đi xuống lầu, liền nhìn thấy Dư Nhã Thiểm đang ở trong phòng khách.
Mấy tên vệ sĩ hình như đang khuyên cô ta đi về nhưng Dư Nhã Thiểm không chịu đi.
"Không gặp được Khúc Chấn Sơ, tôi sẽ không đi."
An Diệc Diệp vừa mới bước xuống, Dư Nhã Thiểm đã nghe thấy tiếng bước chân, liền nhìn cô.
Ngay lập tức một nụ cười chế giễu nở trên môi cô ta.
"Ây ui, đây không phải là Khúc phu nhân sao?"