An Diệc Diệp cau mày, bước xuống cầu thang.
"Cô tìm Khúc Chấn Sơ? Anh ấy không có nhà.”
Dư Nhã Thiểm cười nhạo rồi nói chuyện một cách tùy tiện: "Xem ra cô thật sự coi mình là bà chủ của nhà họ Khúc rồi, nhưng cô chỉ là đồ giả mạo mà thôi!"
An Diệc Diệp kinh hãi, nhanh chóng nhìn về phía mấy tên vệ sĩ bên cạnh, cô lo sợ Dư Nhã Thiểm sẽ đột nhiên gây khó dễ cho cô.
"Kêu bọn họ lui xuống đi, có một số việc cô không muốn bị người khác nghe thấy đúng không?"
Dư Nhã Thiểm tựa vào sô pha, nhìn ngón tay của mình, bình tĩnh nói.
Mấy tên vệ sĩ nhìn An Diệc Diệp, họ được quản gia gọi đến đây để bảo vệ An Diệc Diệp, nếu đi thì….
An Diệc Diệp vẫy tay với bọn họ.
"Không sao đâu, các anh không cần ở đây nữa."
Vệ sĩ vẫn còn do dự không dám rời đi dễ dàng như vậy.
"Các người cứ đi đi, tôi không có việc gì đâu." An Diệc Diệp kiên quyết đuổi họ đi.
Dư Nhã Thiểm đứng đó chế nhạo: "Chẳng lẽ tôi có thể ăn thịt cô ta à?"
Sau khi mấy người họ rời đi, trong phòng chỉ còn lại An Diệc Diệp cùng Dư Nhã Thiểm.
"Cô muốn nói gì?"
Vừa dứt lời, Dư Nhã Thiểm đột nhiên đứng lên, vọt tới trước mặt An Diệc Diệp, giơ tay lên tát một cái!
Hành động bất ngờ này khiến cô không kịp đề phòng nên không tránh được.
An Diệc Diệp chỉ có thể nhanh chóng nghiêng đầu đi để đầu ngón tay của Dư Nhã Thiểm xẹt qua mặt cô.
Những chiếc móng sắc nhọn để lại bốn vết xước đỏ nhạt.
Cô lùi lại một bước, cảm thấy trên mặt nóng bừng.
"Cô làm gì vậy?"
"Làm gì?"
Dư Nhã Thiểm nghiến răng nhìn cô.
"An Diệc Diệp, tôi thực sự không ngờ rằng cô vẫn còn giấu bài.”
An Diệc Diệp xoa xoa vết xước trên mặt, may mà lúc nãy cô né một chút, nếu không lúc này, một bên mặt sẽ sưng lên mất.
"Lẽ ra tôi không nên xuống đây gặp cô."
Cô xoay người định bỏ đi, nhưng Dư Nhã Thiểm lại không chịu buông tha mà xông lên.
"Cô dám nói mình không nói bóng gió với Khúc Chấn Sơ à? Nếu không sao anh ấy lại đuổi tôi đi?"
An Diệc Diệp nhăn mày.
"Tôi làm loại chuyện này khi nào? Tôi không nói gì hết. Huống hồ, chính cô cũng biết, cô không phải là người mà Khúc Chấn Sơ đã đợi mười hai năm."
Nghe thấy những lời này, Dư Nhã Thiểm càng thêm điên cuồng.
"Chính cô đã nói!"
Cô ta nhanh chóng đuổi theo, giữ chặt tay An Diệc Diệp kéo lại.
"Cô tưởng đuổi được tôi sao? Hôm nay, tôi sẽ chờ Khúc Chấn Sơ trở về rồi nói hết mọi chuyện cho anh ấy biết!"
"Cô hoàn toàn không phải người nhà họ Tiêu, cô là đồ giả mạo! Là đồ con hoang bị người ta ruồng bỏ từ nhỏ!"
"Câm miệng!"
An Diệc Diệp nghiêm mặt quát lớn một tiếng, tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
"Không dám để người khác nói sao? Đồ con hoang! Cô chính là đồ con hoang! Ai biết được cô đã dùng thủ đoạn đê hèn nào để đeo bám Khúc Chấn Sơ."
Dư Nhã Thiểm cười lớn rồi lại nghiến răng nghiến lợi nhìn An Diệc Diệp.
"Cô thử nghĩ xem, nếu Khúc Chấn Sơ biết người mà anh gặp hằng ngày chỉ là một kẻ giả mạo thì sẽ thế nào?”
Sắc mặt An Diệc Diệp tái nhợt, mím chặt môi không nói.
Dư Nhã Thiểm lại càng đến gần sát, điên cuồng nói: “Nghe nói anh ấy xây bảo tàng gì đó cho cô? Duy Thê? Nực cười biết bao?"
An Diệc Diệp nhíu mày cố sức đẩy cô ta ra.
"Đừng nói nữa! Rốt cuộc cô muốn cái gì?"
Dư Nhã Thiểm nghe xong lại càng cười chói tai hơn.
"Cô sợ à?"
Cô ta kéo tay An Diệc Diệp, mở to hai mắt, dí sát tới.
"Nếu cô còn muốn tiếp tục ở lại đây mà không bị Khúc Chấn Sơ phát hiện thì hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
"Cô muốn làm gì?"
Dư Nhã Thiểm nhe răng cười.
"Tôi muốn cô tự tay đưa Khúc Chấn Sơ lên giường của tôi."
Toàn thân An Diệc Diệp chấn động, cô khiếp sợ lắc đầu.
"Không thể được!"
"Chẳng phải cô muốn biết người mà Khúc Chấn Sơ chờ đợi là ai ư? Chỉ cần cô giúp tôi, tôi sẽ nói cho cô biết, thế nào?
Dư Nhã Thiểm liếc cô một cái, cứ cho là cuối cùng Khúc Chấn Sơ cũng biết thì sao chứ?
Chỉ cần cô ta trở thành người phụ nữ của Khúc Chấn Sơ thì chắc chắn có thể đuổi An Diệc Diệp ra khỏi nhà lần nữa.
"Không bao giờ, cô đừng có nằm mơ."
Sao An Diệc Diệp có thể đồng ý với cô ta chứ?
"Cô không đồng ý cũng không sao, tôi sẽ nói cho Khúc Chấn Sơ biết sự thật, cô, Khúc phu nhân đây là đồ giả mạo!"
Nói xong, Dư Nhã Thiểm liền xoay người đi ra ngoài.
"Đến lúc đó chúng ta hãy xem xem, kết cục của ai thảm hại hơn!”
Trong lòng An Diệc Diệp có chút hoảng sợ, cô vội vàng đuổi theo.
"Dư Nhã Thiểm, cô không thể làm thế!"
Cô vội vàng lao ra cửa, kéo Dư Nhã Thiểm lại.
"Cô không thể nói, tôi vì muốn giữ lại cô nhi viện mới tới đây, nếu cô nói ra thì cô nhi viện sẽ không còn nữa!"
Nhưng Dư Nhã Thiểm tuyệt không để ý.
"Ý của cô là cô nhi viện Thần Hi? Không còn nữa thì không còn nữa, một nơi cũ nát như vậy nên sớm bị dỡ bỏ thì hơn!"
"Nhưng ở đó vẫn còn những đứa bé khác."
"Bọn chúng thì có liên quan gì tới tôi? Sao tôi phải lo cho chúng? Vừa ngu vừa ngốc, chết cũng đáng đời!”
Dư Nhã Thiểm quay lại, cười nói: "An Diệc Diệp, các cô đúng là đồ ngốc, một căn nhà cũ nát có thể sập bất cứ lúc nào thì có ích lợi gì? Chỉ có cô và viện trưởng mới có thể làm mọi cách để bảo vệ nó."
Cô ta cười nói: "Có điều cũng nhờ các người nếu không giấy chứng nhận bất động sản của cô nhi viện đã không bán được với giá tốt như vậy."
An Diệc Diệp khiếp sợ, không tin vào mắt mình mà nhìn cô ta.
Chẳng trách giấy chứng nhận bất động sản của cô nhi viện đã được viện trưởng cất kỹ sao lại đột nhiên biến mất.
Hơn nữa Dư Nhã Thiểm vừa mới đi, Tiêu Hàm Tuyên liền mang giấy chứng nhận bất động sản tới cửa.
Hóa ra đều là do cô ta!
"Là cô bán giấy chứng nhận bất động sản cho Tiêu Hàm Tuyên? Cô còn lương tâm không? Nơi đó đã nuôi dưỡng cô suốt mười năm trời đó.”
Dư Nhã Thiểm chẳng hề để ý.
"Cái này gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tôi không giống cô, tôi không muốn dính líu một giây một phút nào với cái nơi rách nát đó.
Cô ta liếc An Diệc Diệp một cái.
"Không giống như cô, đồ con hoang sinh ra mà không ai cần, nên thứ rách nát cũng có thể xem là đồ tốt."
Sắc mặt An Diệc Diệp trắng bệch như tờ giấy.
Cô ấy quả thực khác với những người khác, Dư Nhã Thiểm cùng Mai Ấn Cầm đều được viện trưởng nhận nuôi sau khi trong nhà xảy ra chuyện không may.
Còn cô được nhặt về khi bị người ta bỏ rơi trước cổng cô nhi viện.
Cô nắm chặt nắm tay.
"Cho dù như vậy, cô cũng không thể chắp tay dâng cô nhi viện cho người khác."
Dư Nhã Thiểm chán ghét ra mặt.
"Nói gì đi nữa tôi cũng không quan tâm, nếu cô không đồng ý yêu cầu của tôi thì tôi có thể đến gặp Khúc Chấn Sơ ngay bây giờ!"
Nói xong, cô ta bỏ đi.
An Diệc Diệp đứng tại chỗ, trong lòng đang tranh đấu dữ dội.
Một lát sau, cô mới lao ra ngoài.
"Dư Nhã Thiểm, cô..."
Vừa mới rẽ vào khúc ngoặt đã thấy Dư Nhã Thiểm ngã xuống đất nên cô đột ngột dừng lại.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh Dư Nhã Thiểm, trong tay còn cầm một khúc gỗ.
Đối phương nghe thấy tiếng động liền quay lại.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, An Diệc Diệp sợ tới mức trợn to hai mắt.
Cô quay lại định bỏ chạy nhưng bên kia đã lao tới và dùng gậy đánh vào đầu cô.
Trước mắt An Diệc Diệp tối sầm, té trên mặt đất.