Khúc Chấn Sơ nhận được tin tức quản giá báo, vội vã rời khỏi công ty.
Anh đã cảnh cáo Dư Nhã Thiểm, vì sao cô vẫn cứ mãi dây dưa không chịu từ bỏ?
Lúc trước “Thiểm Thiểm”, thiên sứ của anh, đến cả chút hảo cảm cuối cùng còn sót lại trong lòng anh cũng đều bị cô ta diệt sạch!
Anh sa sầm mặt mày đi vào biệt thự cổ, vừa vào cửa đã thấy quản gia nôn nóng chỉ huy người khác lục soát khắp nơi.
“Sao thế? Dư Nhã Thiểm đâu?”
Quản gia vừa thấy anh, sốt ruột chạy đến.
“Cậu chủ, cô chủ và cô Dư đều không thấy đâu cả!”
Đồng tử của Khúc Chấn Sơ co lại, lập tức nắm chặt tay, nhìn lướt xung quanh phòng.
“Sao lại thế này?”
Quản gia như sắp khóc lên.
“Lúc nãy cô Dư nói có chuyện muốn nói với cô chủ, cô chủ cứ nhất quyết bảo vệ sĩ lui ra, chờ thêm vài phút, lúc tôi đi đến thì trong phòng khách đã không còn bóng người nào!”
“Tôi đã bảo bọn họ tìm khắp trong ngoài biệt thự cổ, nhưng vẫn không tìm được người!”
Khúc Chấn Sơ híp mắt, lóe lên ánh sáng sắc lạnh! Giống như lưỡi dao dính máu lộ ra vẻ sắc bén!
“Dư Nhã Thiểm!”
Anh cắn chặt răng, cơ bắp vì phẫn nộ mà căng chặt.
“Điều tra! Trích xuất toàn bộ camera theo dõi ở xung quanh ra! Cho dù có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được người!
Trước mắt, toàn là một màu đen.
Phần gáy truyền đến cơn đau kịch liệt cùng cảm giác buồn nôn.
An Diệc Diệp giãy giụa, vất vả mở mắt ra.
Tầm mắt dần sáng lên.
Lọt vào tầm mắt là một vách tường.
Cô bị trói hai tay ra sau, không thể nhúc nhích.
Trong không khí mang theo mùi ẩm mốc.
An Diệc Diệp vừa cử động đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Trong căn phòng nho nhỏ này chỉ có một chiếc giường và hai chiếc ghế dựa, bên cạnh chất một đống quần áo lộn xộn và vài món đồ linh tinh.
Nhà đã rất cũ, rèm bị kéo chặt, ánh sáng rất ít.
Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện Dư Nhã Thiểm cũng nằm ở bên cạnh.
Cô cũng bị trói giống An Diệc Diệp, hôn mê chưa tỉnh lại.
“Dư Nhã Thiểm? Dư Nhã Thiểm?”
Cô gọi vài tiếng, đối phương mới từ từ tỉnh lại.
“Đây là đâu?”
Cô nhíu mày quan sát xung quanh, còn chưa kịp nói gì, cánh cửa luôn đóng chặt vang lên tiếng chìa khóa mở khóa cửa.
Dư Nhã Thiểm sợ hãi nhanh chóng nhích người ra sau, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Két.
Cửa bị mở ra.
Một người béo lùn từ bên ngoài đi vào.
Dư Nhã Thiểm vừa nhìn thấy người đó, đột nhiên trợn to hai mắt, cảm giác sợ hãi chạy dọc khắp cơ thể.
“Anh... sao lại là anh?”
Đối phương cười khẩy.
“Sao lại không thể là tôi? Sao nào? Nhìn thấy tôi kinh ngạc lắm đúng không?”
Dư Nhã Thiểm sợ đến phát run, nước mắt liên tục rơi xuống.
Người nọ nhìn thấy cô như thế, ngược lại đắc ý cười rộ lên, duỗi tay sờ soạng gương mặt cô.
Dư Nhã Thiểm sợ hãi hét toáng lên.
“Lưu Ngạn, anh biết anh đang làm cái gì không? Khúc Chấn Sơ sẽ giết anh!”
Đối phương bước ra khỏi bóng tối, lộ ra dáng người mập mạp, mặt đầy dầu mỡ, mấy cọng tóc ít ỏi còn sót lại trên đầu không biết đã bao lâu chưa được gội, dính bệt trên da đầu.
Hắn cười khà khà, đôi mắt vẩn đục tràn đầy vẻ dâm dê.
Lúc trước An Diệc Diệp từng thấy gã trong bữa tiệc từ thiện, gã ta còn mặc áo vest đi giày da, nhưng mà mới mấy ngày không gặp, nhìn lại gầy đi một ít.
Mặc quần áo rẻ tiền, trong tay còn cầm theo thức ăn nhanh vừa mới mua về.
Dáng vẻ chật vật, khác hẳn với khi xưa.
Nghe Dư Nhã Thiểm nói, anh trái lại ngửa đầu cười phá lên.
“Giết tôi? Giết đi! Bây giờ tôi không có gì hết, tôi còn sợ gì nữa?”
Anh cười, nắm cổ áo Dư Nhã Thiểm, nhấc cô lên.
“Là cô! Tất cả đều là cô! Là do thứ đê tiện cô hại tôi!”
Sau bữa tiệc từ thiện hôm đó, gã ta không thể nào ngờ được bản thân lại bị Dư Nhã Thiểm lợi dụng!
Ngày hôm sau, sự trả thù của Khúc Chấn Sơ đến đúng như đã hẹn.
Công ty của Lưu Ngạn nhanh chóng bị chèn ép. Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, đã không thể gượng dậy nổi.
Những người từng bị hắn chơi đùa bắt tay với nhau, phân chia cướp sạch công ty của hắn.
Hiện tại Lưu Ngạn không còn gì nữa, sau khi biết những chuyện anh từng làm lúc trước, không ai muốn giúp anh.
Nếu không phải Dư Nhã Thiểm, anh sẽ không rơi vào nông nỗi biến thành loài chuột trốn chui trốn lủi!
Tất cả đều vì Dư Nhã Thiểm!
Là cô hại anh!
Anh hung dữ nhìn Dư Nhã Thiểm.
“Cho dù tôi bị hủy hoại, tôi cũng muốn hủy hoại cô!”
Dư Nhã Thiểm sợ hãi run rẩy không ngừng, cô vừa khóc vừa kêu.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi biết lỗi rồi!”
“Anh cần tiền đúng không? Tôi có rất nhiều tiền, Khúc Chấn Sơ cho tôi rất nhiều tiền, tôi cho anh hết.”
“Còn có Khúc Chấn Sơ, anh ấy cũng sẽ cho anh tiền, anh muốn gì đều được, thả tôi đi đi.”
Lưu Ngạn lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi không cần tiền, hiện tại tôi đã đi đến tình cảnh này, đã không còn cơ hội xoay chuyển nữa. Dù sao đều phải chết, không bằng kéo cô theo làm đệm lưng!”
Anh nhấc Dư Nhã Thiểm lên, quăng lên giường.
“Không phải cô dâm đãng lắm sao? Tôi cũng phải nếm thử xem đàn bà của Khúc Chấn Sơ như thế nào!”
Dư Nhã Thiểm sợ hãi cơ thể run rẩy, run run lùi ra sau.
“Đừng! Đừng!”
Cô hoảng sợ mở to hai mắt, đột nhiên nhìn thấy An Diệc Diệp bị trói ở trong góc, lập tức hét lên!
“Là cô ấy! Người Khúc Chấn Sơ thích là cô ấy! Không phải tôi! Anh đừng tìm tôi!”
“Cho dù anh muốn trả thù thì đi tìm cô ấy!”
Cô khàn giọng la hét chỉ về phía An Diệc Diệp, muốn đuổi Lưu Ngạn đi.
Lưu Ngạn quay đầu nhìn An Diệc Diệp.
Thật ra lúc nãy anh cũng không muốn bắt An Diệc Diệp đi cùng, chỉ là trùng hợp bị cô nhìn thấy, mới đột nhiên nảy lòng tham, cũng đánh ngất cô cùng mang về.
Lúc này nghe Dư Nhã Thiểm nói, đôi mắt vẩn đục đảo qua người cô.
Người đang dựa vào tường trông có vẻ vô cùng bình tĩnh, tuy khá tối nhưng cũng có thể nhìn ra ngũ quan xinh đẹp và làn da trắng muốt của cô.
Dáng người bên dưới làn váy phập phồng quyến rũ, đúng là còn hấp dẫn hơn Dư Nhã Thiểm.
An Diệc Diệp khiếp sợ nhìn Dư Nhã Thiểm, không ngờ cô ta sẽ đột nhiên dời lực chú ý của Lưu Ngạn sang đến trên người mình.
Cô mím chặt môi, cô gắng núp vào trong góc.
Dư Nhã Thiểm vừa thấy Lưu Ngạn do dự, tiếp tục thêm mắm thêm muối.
“Nếu anh muốn trả thù Khúc Chấn Sơ thì đi tìm cô ấy. Nếu anh hủy hoại cô ấy, Khúc Chấn Sơ chắc chắn sẽ sống không bằng chết!”
“Được.” Lưu Ngạn đột nhiên trả lời.
Dư Nhã Thiểm lập tức cười, thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng mà chưa đợi ý cười lan đến đáy mắt, cơ thể đã bị Lưu Ngạn đè lại lần nữa.
“Nhưng mà cũng phải chờ tôi chơi cô trước!”
Anh duỗi tay bóp chặt ngực Dư Nhã Thiểm, cười hung ác.
“Từ lúc cô ra vẻ lẳng lơ với ông đây, ông đã muốn làm như vậy rồi.”
Vẻ mặt Dư Nhã Thiểm nhanh chóng trở nên hoảng sợ, giãy giụa liên tục.
Nhưng cô hoàn toàn không đủ sức chống lại Lưu Ngạn, huống chi tay của cô còn bị trói lại.
“Lưu Ngạn! Anh dám đụng vào tôi! Tôi sẽ giết anh! Tôi giết anh!”
Cô thảm thiết gào thét.
Lưu Ngạn lại điên cuồng cười to, hai tay túm chặt.
Chỉ nghe “roẹt”, quần áo bị xé rách, lộ ra cơ thể trơn bóng.