Tần Ngự Miên nổi giận nhìn cô, lấy cả cô nhi viện để uy hiếp cô.
Một lúc sau, An Diệc Diệp vẫn lắc đầu.
“Không được… chuyện này tôi thật sự không làm được…”
“Bảo cô làm, cô phải làm!”
Giọng nói đầy giận dữ của Tiêu Hàm Tuyên truyền vào từ cửa phòng.
Ông ta chống gậy, sắc mặt u ám.
“Nếu cô còn muốn sống thì tốt nhất chúng tôi nói cái gì cô cứ làm theo như thế!”
Bàn tay đặt bên hông của An Diệc Diệp siết chặt lại.
“Tôi thật sự không thể…”
Cô lắc đầu: “Hai người mau chóng tìm Tiêu Nhĩ Giai về đi, tôi không muốn tiếp tục lừa dối anh ấy nữa.”
Tiêu Hàm Tuyên híp mắt nhìn cô.
“Sao? Cô sợ rồi? Còn phải lòng cậu ta nữa à?”
An Diệc Diệp cắn môi, không nói gì.
Ông ta “hừ” một tiếng.
“Cô đừng quên, Khúc Chấn Sơ không phải người nặng tình cảm, Dư Nhã Thiểm lừa cậu ta, anh ta còn có thể lật mặt đuổi cô ta đi, đến lúc đó nếu đổi thành cô…”
Sắc mặt An Diệc Diệp trắng bệch, cắn môi không nói gì.
Tiêu Hàm Tuyên nói: “Đến lúc đó hậu quả như thế nào thì cô tự mình nghĩ đi!”
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Tần Ngự Miên, chỉ đợi đáp án của An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Không được…”
Sắc mặt Tần Ngự Miên lập tức tối đi, đang định lên tiếng, An Diệc Diệp đã nói trước.
“Mấy người không cần nói nữa, tôi không làm.”
Cô đứng lên, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Theo lời hẹn trước kia, tôi sẽ nhanh chóng tìm Tiêu Nhĩ Giai về, đến lúc đó tôi rời đi, cho dù Khúc Chấn Sơ có muốn trách thì cứ trách tôi.”
Tiêu Hàm Tuyên giận dữ đập mạnh cây gậy trong tay xuống nền, tạo thành tiếng ầm ầm.
“Khúc Chấn Sơ sẽ giết chúng tôi! Cô muốn hại chết chúng tôi có phải không?”
An Diệc Diệp không trả lời, quay người đi ra ngoài.
Vừa ra đến vườn hoa phía trước thì đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ.
Anh vươn tay ôm eo An Diệc Diệp.
“Nói chuyện thế nào?”
An Diệc Diệp lắc đầu: “Không có gì.”
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu, nhìn hai người sắc mặt không mấy hiền hòa đứng trước cửa.
Ăn cơm xong, An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ cũng không ở lại thêm.
Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên sắc mặt không được tốt, thậm chí còn không buồn giả vờ đón tiếp.
Đến khi Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp trở về, bọn họ càng sốt ruột hơn.
Tần Ngự Miên tức tối đi đi lại lại trong phòng khách.
“Không ngờ cô ta lại không chịu!”
“Con ranh chết tiệt đó! Lá gan càng lúc càng lớn rồi! Khi trước tôi đã nói rồi! Không nên để nó làm mà!”
Tiêu Hàm Tuyên đen mặt đứng một bên.
“Lúc đó còn cách nào khác nữa? Tôi thấy, nó nghĩ rằng có Khúc Chấn Sơ chống lưng cho nó nên nó mới dám làm càn như vậy!”
“Bây giờ nói những điều này thì còn có tác dụng gì nữa? Ông nói xem giờ phải làm sao đây?”
Tần Ngự Miên nhìn ông ta, ngồi xuống sofa rồi bật khóc.
“Nhĩ Giai đáng thương của tôi, rõ ràng có số làm mợ chủ, không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh này…”
Tiêu Hàm Tuyên bị bà ta làm ồn đến mất kiên nhẫn.
“Khóc gì mà khóc? Không phải do nó tự chuốc lấy sao?”
“Tiêu Hàm Tuyên, ông…”
Hai người đang định cãi nhau thì chuông điện thoại trên bàn reo lên.
Tiêu Hàm Tuyên giơ tay lên ngắt lời bà ta, nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, nhận máy.
“Alo?”
“Sao rồi?”
Tiêu Hàm Tuyên nhíu mày, giận dữ nói: “Cô ta không đồng ý, cậu Khúc, cậu nói xem phải làm sao đây?”
Người phía đối diện lại không hề quan tâm.
“Đây là chuyện của mấy người, đến lúc đó người chịu khổ cũng không phải tôi, mà là con gái mấy người.”
Tiêu Hàm Tuyên nhíu chặt mày.
“Nhưng mà…”
“Bất kể thế nào, Tiêu Nhĩ Giai cần một lí do để vào nhà họ Khúc ở.”
Tiêu Hàm Tuyên nghiến răng.
“Tôi biết rồi.”
Cúp máy, Tần Ngự Miên bước tới.
“Sao rồi? Cậu ta nói gì?”
Tiêu Hàm Tuyên trừng mắt nhìn bà ta.
“Đều do đứa con gái cục cưng kia của bà! Không có nó thì có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?”
Tần Ngự Miên trợn trừng mắt, giọng nói trở nên sắc bén.
“Tiêu Hàm Tuyên, ông đang trách tôi sao? Khi đó là ai đưa con bé ra nước ngoài?”
“Tôi không có ý này.”
Tiêu Hàm Tuyên bực bội nhíu mày: “Bất kể có như thế nào, đứa con mà Nhĩ Giai sinh ra buộc phải là con của Khúc Chấn Sơ!”
Phía bên kia, An Diệc Diệp ngồi trên xe, trong lòng vẫn cứ nghĩ về những lời mà Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên nói với mình.
Bọn họ muốn có một đứa con của Dư Nhã Thiểm, định đến lúc đó sẽ dùng đứa bé để uy hiếp Khúc Chấn Sơ sao?
Hay là có mục đích gì khác?
Nếu là như vậy, chẳng lẽ Khúc Chấn Sơ sẽ không làm khó bọn họ nữa sao?
Bọn họ nói không cần đến cô, vậy sẽ là ai chứ?
Chẳng lẽ là Tiêu Nhĩ Giai?
An Diệc Diệp nhíu mày, trước kia từng nghe Mai Ấn Cầm nói là đã tìm được manh mối về Tiêu Nhĩ Giai rồi.
Nhưng sau đó anh ta lại nói xảy ra chút vấn đề.
Rốt cuộc là vấn đề gì chứ?
Mà khoảng thời gian này cũng không thấy tăm hơi của Mai Ấn Cầm đâu.
“Đang nghĩ gì vậy?” Khúc Chấn Sơ hỏi.
An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, thấy anh nhìn mình thì trong lòng chợt hoảng loạn.
“Khúc Chấn Sơ, không phải anh hỏi em muốn đi đâu chơi sao?”
“Ừm. Nghĩ ra rồi sao?”
An Diệc Diệp gật đầu.
“Đi Tam Á đi.”
Nếu bọn họ không tìm ra, vậy cô sẽ đích thân đi tìm.
Đưa Tiêu Nhĩ Giai trở về.
Hải Nam.
Tam Á, còn từng được gọi là Nhai Châu. Từ xưa đến nay có một danh xưng đẹp đẽ là “Chân Trời Góc Bể”, là lựa chọn hàng đầu cho tuần trăng mật của vô số người.
Là một trong hai thành phố của đảo Hải Nam, nơi này không được xem là lớn, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ.
Muốn tìm thấy một người ở đây là chuyện vô cùng khó khăn.
An Diệc Diệp xuống máy bay thì gửi tin nhắn cho Mai Ấn Cầm.
Hai ngày sau, trùng hợp Mai Ấn Cầm có một buổi hòa nhạc ở nơi này.
Cô hơi choáng váng, vừa hay nhìn thấy tấm áp phích khổng lồ phía bên cạnh.
Khúc Chấn Sơ nhìn qua, nhíu mày.
“Cậu ta cũng ở đây?”
An Diệc Diệp đã tìm kiếm trước đó, biết được Mai Ấn Cầm cũng ở đây nên cô mới tới.
Một mình cô thì không thể nào tìm ra Tiêu Nhĩ Giai được.
Cô kéo Khúc Chấn Sơ.
“Chúng ta vào trong đi.”
Hán Thảo Hiên là một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đắt đỏ nhất, đồng thời cũng có phong cách độc đáo nhất Hải Nam.
Suối nước nóng trong khu nghỉ dưỡng được pha trộn với những nguyên liệu quan trọng, có lợi cho sức khỏe và giúp tĩnh tâm.
Khu nghỉ dưỡng được xây dựng theo sơn trang tránh nóng thời cổ đại, rất có phong cách và hương vị cổ xưa, đến cả những vật được trang trí bên trong cũng đều là những món đồ cổ có tiếng tăm.
Khúc Chấn Sơ biết cô thích như vậy nên đã dốc lòng tìm ra nơi này.
Hai người còn chưa vào trong, trước cổng Hán Thảo Hiên có hai hàng người mặc Hán phục đứng hai bên, tay cầm một cây lông vũ dài.
Vừa nhìn qua, có đến ba mươi sáu người!
Hai người vừa bước vào, những người kia tay cầm lông vũ, chậm rãi cúi người với bọn họ.
An Diệc Diệp giật mình, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Những người trước mắt dường như đều là diễn viên, theo nhịp trống vang lên, chân bọn họ bước theo nhịp trống, tao nhã mà lịch sự.
Nhưng An Diệc Diệp biết, đây là điệu múa cổ Bát Dật Vũ trong cung đình, là lễ nghi đón tiếp cao cấp nhất.
Thiên tử bát, chư hầu lục.
An Diệc Diệp nhìn qua, không ngờ bọn họ lại coi Khúc Chấn Sơ ngang hàng với chư hầu?
Khúc Chấn Sơ nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, nhỏ giọng nói: “Đây là điểm đặc sắc của Hán Thảo Hiên, vào xem đi.”
Hai người bước qua cổng, An Diệc Diệp nhìn vào, không khỏi ngạc nhiên.
Nơi này cũng thần kì thật đó!