Những ông già nửa đời trước đều chiến đấu trên thương trường, những người trong các gia tộc có tiếng ở thủ đô đều đang đứng ở đây rồi.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại không chút dao động.
Ông Trương bất mãn trừng mắt nhìn anh, nhưng chiêu này hoàn toàn không có tác dụng với người trước mắt.
“Hừ! Không đi thì thôi!”
Ông ta giận dỗi nói một tiếng, rồi quay sang nhìn An Diệc Diệp: “Nhóc, chúng ta sẽ hẹn sau.”
An Diệc Diệp vội gật đầu.
“Vâng.”
Cuối cùng cũng tiễn được nhóm người ông Trương đi, An Diệc Diệp nói: “Thật ra, Tam Tinh Đôi cũng rất tốt, đồng ở đó nổi tiếng khắp cả nước đó.”
Khúc Chấn Sơ nhìn ra phía cửa, khi xưa không nên để An Diệc Diệp quen biết với mấy ông già này mà.
Già rồi mà còn học cách cướp người nữa.
“Đi xem mấy thứ đồ cổ thì có gì vui chứ? Anh đưa em đến nơi khác.”
An Diệc Diệp quay sang nhìn anh.
“Thật sao?”
Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu: “Em muốn đi đâu cũng được, địa điểm tùy em chọn.”
An Diệc Diệp nhíu mày, suy nghĩ kĩ càng.
“Đi Tam Tinh Đôi?”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ cứng nhắc: “Trừ nơi đó ra.”
“Mã Vương Đôi?”
An Diệc Diệp mong chờ nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ né tránh ánh mắt, cố tình không nhìn cô.
“Ngoại trừ viện bảo tàng.”
Nếu đi viện bảo tàng, An Diệc Diệp mà cứ nhìn đống đồ cổ với ánh mắt sáng như pha lê, anh sẽ không kiềm lòng nổi mà mua hết cho cô mất.
Nhưng đó là đồ của viện bảo tàng!
Trên năm năm, dưới mười năm.
Thấy cô thực sự nghĩ không ra, Khúc Chấn Sơ nói: “Còn có thời gian, em có thể suy nghĩ thêm. Mấy năm nay em vẫn luôn ở nước ngoài, trong nước chắc sẽ còn nhiều chỗ em chưa từng đi.”
An Diệc Diệp gật đầu.
Mới dứt lời, chuông điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
An Diệc Diệp lấy điện thoại ra xem, là Tiêu Hàm Tuyên gọi tới.
Cô ngơ ra, suy nghĩ đầu tiên chính là đã tìm được Tiêu Nhĩ Giai rồi.
Cô nhìn Khúc Chấn Sơ, do dự nghe máy.
“Alo?”
Vừa được nối máy, đối phương đã nói: “Tối nay cô tới đây một chuyến, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô.”
An Diệc Diệp có chút chần chừ.
“Ừm, có chuyện gì?”
“Tới rồi cô sẽ biết.”
Rồi cúp máy, An Diệc Diệp nhìn điện thoại, một lúc lâu không nói gì.
“Sao vậy?” Khúc Chấn Sơ hỏi.
“Tối nay, em muốn về nhà một chuyến.”
Khúc Chấn Sơ không chú ý đến vẻ lo lắng của cô, nói: “Anh đi cùng em.”
An Diệc Diệp đang định từ chối, nhưng nghĩ lại, cô lại đồng ý.
Chạng vạng.
Tiêu Hàm Tuyên thấy Khúc Chấn Sơ đi vào cùng An Diệc Diệp thì ngơ ra, nở nụ cười.
“Chấn Sơ, con cũng tới à?”
Ông ta nhìn An Diệc Diệp, nói: “Chỉ là mẹ nó nhớ Nhĩ Giai nên mới gọi con bé về nói chuyện mà thôi, lại còn phải làm lớn như vậy.”
An Diệc Diệp khẽ né tránh ánh mắt, trước đó cô còn có chút nghi ngờ, nhưng vừa nghe thấy câu nói này, thì cô đã biết lần này Tiêu Hàm Tuyên thật sự vì Tiêu Nhĩ Giai nên mới tìm cô tới.
Khúc Chấn Sơ cười nhạt nói: “Con đưa tới thì yên tâm hơn.”
“Thấy tình cảm hai đứa tốt đẹp như vậy, ba cũng yên lòng.”
Tiêu Hàm Tuyên hài lòng gật đầu, nhưng theo An Diệc Diệp thấy, ánh mắt đó còn có ý tứ khác.
Đang nói chuyện thì Tần Ngự Miên bước tới, nhìn hai người.
“Bảo bọn họ chuẩn bị cơm nước đi, Nhĩ Giai, con qua đây với mẹ.”
An Diệc Diệp nhìn sắc mặt của Tần Ngự Miên và Tiêu Hàm Tuyên, gật đầu.
Hai người vừa mới ra ngoài, sắc mặt Tần Ngự Miên liền thay đổi, bà ta quay đầu lại, nhìn An Diệc Diệp từ trên xuống dưới với ánh mắt ghét bỏ.
“Xem ra cô sống bên cạnh Khúc Chấn Sơ cũng tốt quá nhỉ.”
An Diệc Diệp mím môi.
“Có chuyện gì sao?”
Tần Ngự Miên mở cửa phòng ngủ của Tiêu Nhĩ Giai ra, quay đầu lại.
“Cô và Khúc Chấn Sơ đã tiến triển đến mức nào rồi?”
An Diệc Diệp nhíu mày, không hiểu hỏi: “Bà… có ý gì?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Ngự Miên.
“Mấy người tìm được Tiêu Nhĩ Giai rồi sao?”
“Đã có manh mối rồi.” Tần Ngự Miên đáp qua loa một câu, rồi nói: “Gọi cô đến đây là vì giờ có chuyện cần cô giúp.”
Tần Ngự Miên chậm rãi ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn An Diệc Diệp.
“Bây giờ tình cảm của cô với Khúc Chấn Sơ tốt đẹp như vậy, chuyện này đối với cô mà nói cũng không khó.”
Trước kia bà ta chưa từng có thái độ tốt đẹp như vậy với An Diệc Diệp, bây giờ khách sáo như vậy khiến cô càng thấy khó hiểu, trong lòng còn có chút bất an.
“Chuyện gì?”
“Một đứa con của Khúc Chấn Sơ.” Tần Ngự Miên thờ ơ nói.
“Cái gì?”
An Diệc Diệp trừng lớn mắt, không dám tin vào những điều mình nghe thấy.
“Cái gì gọi là con của Khúc Chấn Sơ chứ?”
Sắc mặt Tần Ngự Miên thản nhiên, bà ta chậm rãi nói: “Bây giờ cô đã lừa Khúc Chấn Sơ đến bước này rồi, nếu sau này Khúc Chấn Sơ biết được cô là giả, cô nghĩ xem cậu ta sẽ đối xử với cô như thế nào?”
“Nhưng không phải mấy người nói mấy người sẽ giải quyết chuyện này sao?”
“Giải quyết thế nào đây?”
Tần Ngự Miên nhìn An Diệc Diệp, giận dữ đùng đùng nói: “Tôi chỉ bảo cô tạm thời ở nhà họ Khúc thay cho Nhĩ Giai, không phải bảo cô quyến rũ Khúc Chấn Sơ!”
Bà ta đứng dậy, chỉ ra bên ngoài.
“Cô nhìn xem tình thế bây giờ thay đổi như thế nào? Cô bảo sau này Nhĩ Giai trở về phải làm sao đây?”
Bà ta vốn đã không muốn để An Diệc Diệp thay thế Nhĩ Giai, nếu không phải Khúc Chấn Sơ nhận nhầm trước, sao bà ta có thể đồng ý?
An Diệc Diệp nhìn bà ta.
Bọn họ muốn có một đứa con của Khúc Chấn Sơ để uy hiếp anh?
“Nhưng vậy cũng không thể…”
Tần Ngự Miên nói: “Yên tâm, chúng tôi cũng không bảo cô sinh.”
“Cái gì?”
“Cô phải lấy được hàng của Khúc Chấn Sơ ra, chúng tôi tự có cách.”
An Diệc Diệp ngơ ra, vội lắc đầu.
“Không thể nào… không thể được…”
“Có gì không thể chứ?”
Tần Ngự Miên nhíu mày, trừng mắt nhìn cô: “Không phải bây giờ quan hệ giữa cô với cậu ta tốt lắm sao? Đối với cô mà nói, không khó đâu nhỉ?”
“Nhưng chúng tôi hoàn toàn không… huống chi, ban đầu tôi chỉ đồng ý thay thế Tiêu Nhĩ Giai, đâu có những yêu cầu khác.”
“Ban đầu là ban đầu! Nhưng bây giờ thì sao?”
Tần Ngự Miên đứng phắt dậy, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt An Diệc Diệp.
“Cô còn giả vờ giả vịt cái gì? Hay là cô cảm thấy, đợi Khúc Chấn Sơ biết cô lừa cậu ta rồi, cậu ta sẽ tha cho cô? Tha cho cô nhi viện? Cô có biết thủ đoạn của Khúc Chấn Sơ không?”
An Diệc Diệp nhìn bà ta, một lúc lâu cũng không thể nói gì.
Tần Ngự Miên chậm rãi nói: “Hai ngày trước, Lưu Ngạn được phát hiện bị đặt trước đồn canh sát, tứ chi bị đánh gãy, cơ thể không có chỗ nào là lành lặn, người không ra người, ma không ra ma!”
“Là Khúc Chấn Sơ làm sao?”
Chẳng trách từ sau khi được cứu ra khỏi căn nhà cho thuê hôm đó, Khúc Chấn Sơ không hề nhắc gì đến chuyện của Lưu Ngạn.
Tần Ngự Miên bước từng bước tới, tiến sát về phía An Diệc Diệp, gương mặt vặn vẹo.
“Không phải cậu ta thì còn có thể là ai? Cô hi vọng mình cũng sẽ bị như vậy sao? Hay là khiến tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện của mấy người thành ra như vậy?”
An Diệc Diệp lùi về phía sau, ngồi phịch xuống giường.