An Diệc Diệp nằm trên vai anh, nhắm mắt không nói gì.
Khúc Chấn Sơ cười khẽ, ôm cô từ từ đi về phía xe.
Hôm sau, An Diệc Diệp lập tức chấm dứt công việc ở tập đoàn M.I, ở lại lâu đầu cổ sửa soạn lại những thứ cần cho khai giảng.
Trưa hôm đó, Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên ghé thăm.
Quản gia khó xử nói: “Cô chủ, có một cô gái nói là em gái họ của cô, đến thăm cô.”
An Diệc Diệp sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại là Tiêu Nhĩ Giai đến.
“Cô ta ở dưới lầu.”
“Vâng.”
An Diệc Diệp cắn môi suy nghĩ, do dự một lúc rồi nói: “Quản gia, tôi không muốn gặp cô ta...”
Quản gia hơi sửng sốt, không rõ là chuyện như thế nào.
Lúc trước cho dù là khi Dư Nhã Thiểm đến, An Diệc Diệp cũng sẽ gặp, nhưng mà khi cô gái tự nhận là em gái họ đến, cô lại từ chối?
Mắt ông nhanh chóng lóe lên một chút kinh ngạc.
Quản gia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Vâng, tôi lập tức tiễn cô ta về.”
An Diệc Diệp gật đầu, chờ quản gia đi rồi, vẫn không quá tập trung.
Một lúc sau, cô đi đến bên cửa sổ, nhìn quản giả dẫn Tiêu Nhĩ Giai từ ngoài cửa đi ra ngoài.
Hình như Tiêu Nhĩ Giai cảm nhận được có người nhìn xem cô ta, đột nhiên quay đầu lại, thấy An Diệc Diệp ở trên lầu.
An Diệc Diệp căng thẳng, suýt chút nữa là đã trốn đi.
Tiêu Nhĩ Giai từ từ nở nụ cười, đôi môi đỏ tươi kéo ra một độ cong.
Cô ta vừa cười, vừa nhìn về phía này làm khẩu hình miệng.
Sau đó lập tức xoay người rời đi.
An Diệc Diệp nhíu chặt hai mày, đứng mãi ở cửa sổ một lúc lâu không rời đi.
Cô biết rõ, lúc nãy Tiêu Nhĩ Giai đã nói – đồ giả mạo.
Lại hai ngày trôi qua, Tiêu Nhĩ Giai cũng vẫn không xuất hiện.
Một ngày trước khi khai giảng, An Diệc Diệp tìm thời gian, đi đến tập đoàn M.I.
Không ngờ cô vừa bước vào, lập tức nhìn thấy những người khác nhìn cô bằng ánh mắt có chút kỳ quái.
Cô đi thẳng về phía trước, trực tiếp đi đến tầng cao nhất, mới vừa xuống thang máy, người đứng ở cửa nhìn thấy cô, lập tức kinh ngạc hô.
“Mợ Khúc, cuối cùng cô cũng đến rồi.”
An Diệc Diệp có hơi khó hiểu, nhớ đến ánh mắt nhìn thấy suốt dọc đường đến đây, hiếu kỳ hỏi: “Sao vậy?”
Người nọ nhìn xung quanh, vẻ mặt nhiều chuyện thò qua.
“Mợ Khúc, mấy ngày nay, ngày nào em họ của cô cũng đến công ty hết.”
An Diệc Diệp nhíu mày.
Chẳng trách cô không thấy Tiêu Nhĩ Giai đâu, thì ra là cô ta đến công ty sao?
“Cô ta đến đây làm gì?”
Nhà họ Tiêu không có hợp tác với Khúc Chấn Sơ, sao cô ta có thể vào được?
Người nọ lại nói nhỏ hơn.
“Ai mà biết? Ngày nào cũng chạy đến văn phòng của Sếp Khúc, chúng tôi không cho cô ta vào, cô ta lập tức nói là em họ của cô, ai mà dám cản chứ?”
An Diệc Diệp im lặng, không nói gì.
Đối phương nhìn An Diệc Diệp, cười gượng.
“Mợ Khúc, tôi vừa mới từ văn phòng tổng giám đốc đi ra, bây giờ cô ta còn ở trong văn phòng đó! Cô nhớ cẩn thận.”
Nói xong, cô chạy đi nhanh như chớp.
An Diệc Diệp nhấc chân đi về phía văn phòng của Khúc Chấn Sơ, gõ cửa.
“Mời vào.” Giọng cửa Khúc Chấn Sơ từ bên trong truyền ra.
An Diệc Diệp vừa định mở cửa, lại nghe anh khẽ quát.
“Tôi nể mặt cô là em họ của vợ tôi, đây là lần cuối cùng! Cút!”
An Diệc Diệp khựng lại một chút, đẩy cửa ra.
Trong văn phòng, Khúc Chấn Sơ lạnh lùng ngồi ở sau bàn làm việc.
Tiêu Nhĩ Giai đứng bên cạnh anh, liên tục dựa sát cơ thể vào người anh, trên bàn còn bày vài hộp thức ăn.
Khúc Chấn Sơ nhìn bằng vẻ mặt chán ghét, không nhúc nhích.
An Diệc Diệp vừa mở cửa ra, hai người đồng thời nhìn qua.
Vừa nhìn thấy cô, Khúc Chấn Sơ đột nhiên đẩy Tiêu Nhĩ Giai ra, đứng dậy đi đến.
Anh đi đến trước mặt An Diệc Diệp, kéo tay cô.
“Sao đến đây mà không nói cho tôi biết trước?”
Tiêu Nhĩ Giai bị anh đẩy, suýt chút nữa đã ngã xuống đất, nghiến chặt răng.
Mấy ngay nay, mỗi ngày cô đều cầm theo đồ đến tìm Khúc Chấn Sơ, nhưng anh lại mềm cứng đều không chịu, cứ như một tảng đá.
Không ngờ bây giờ An Diệc Diệp vừa đến đã lập tức thay đổi thành một người khác.
Cô cong môi cười khẩy, đi đến.
“Đúng đó, sao chị đến mà không nói cho em biết? Nếu vậy thì chúng ta đã có thể cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.”
Nói xong, cô lại bắt đầu oán giận.
“Mấy ngày nay ngày nào em cũng nấu cơm cho anh Chấn Sơ, nếu không phải chị nhờ em, có lẽ em đã không làm nổi nữa rồi.”
Nói xong, Khúc Chấn Sơ lập tức nhìn thoáng qua An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp nhíu mày, biết cô ta đang cố ý làm Khúc Chấn Sơ hiểu lầm.
“Tôi chưa từng nói những lời này.” Cô bình tĩnh nói.
Nụ cười trên mặt Tiêu Nhĩ Giai cứng đờ một chút.
“Vậy sao? Không lẽ em nghe lầm?”
Cô ta hỏi lại.
An Diệc Diệp không trả lời.
Khúc Chấn Sơ làm lơ Tiêu Nhĩ Giai, cúi đầu nói với An Diệc Diệp: “Em đến tìm tôi đi ăn cơm cùng sao?”
An Diệc Diệp gật đầu.
“Vậy đi thôi.”
Khúc Chấn Sơ kéo cô đi ra ngoài.
Tiêu Nhĩ Giai thấy bọn họ định đi thật, vội vàng bước lên trước vài bước.
“Chấn Sơ, anh đi rồi, vậy mấy thứ em mang đến phải làm sao đây?”
Cô chỉ mấy hộp đồ ăn đặt trên bàn.
“Quăng.” Khúc Chấn Sơ không thèm quay đầu lại nói.
Vừa định rời khỏi văn phòng, anh lại dừng lại.
“Khoan đã.”
Anh quay đầu lại.
Mặt Tiêu Nhĩ Giai lập tức vui vẻ, không lẽ Khúc Chấn Sơ thay đổi ý kiến sao?
Khúc Chấn Sơ nhìn thoáng qua bàn, khẽ mở đôi môi mỏng.
“Cầm đi ra ngoài quăng, đừng làm bẩn văn phòng của tôi.”
Nói xong, lập tức đóng sầm cửa văn phòng lại.
Bọn họ vừa đi, Tiêu Nhĩ Giai lập tức giận đến phát run, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy thứ trên bàn, gạt tay hất đổ tất cả hộp đồ ăn.
Thức ăn và nước canh đổ đầy đất.
Nhưng cơn tức trong lòng cô vẫn khó mà tiêu được, xoay người đã ngã ghế dựa xuống đất.
Cô là con gái nhà họ Tiêu, con cưng của trời, được cưng chiều từ nhỏ đến lớn.
Đều là người khác hầu hạ cô, cô có bao giờ hầu hạ người khác chứ?
Lúc trước, cho dù là Phùng Tấn thì cũng đều là anh ta chủ động bám cô.
Nhưng Khúc Chấn Sơ thì sao? Mấy ngày qua lại không hề có chút tiến triển nào cả!
Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Rốt cuộc cái con nhỏ An Diệc Diệp kia đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Khúc Chấn Sơ hả?
Tiêu Nhĩ Giai nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ đến gì đó, vội vàng đi về phía bàn làm việc của Khúc Chấn Sơ.
Mới vừa đi qua, cửa văn phòng đột nhiên bị ai đó mở ra.
Chiết Lam đứng ở cửa.
Anh nhìn lướt bên trong, dừng lại ở đống nước canh dưới đất vài giây.
“Cô Tiêu, tổng giám đôc Khúc bảo tôi đưa cô ra ngoài.”
Tiêu Nhĩ Giai đang định giơ tay mở ngăn kéo ra, vội vàng thu tay lại, mặt lộ ra vẻ hoảng loạn.
Không bao lâu sau, cô mang giày cao gót đi ra ngoài.
“Biết rồi, xem tôi là tội phạm sao?”
Chiết Lam nghiêng người, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Sếp Khúc bảo cô lấy mấy thứ kia đem ra ngoài vứt, không phải vứt trong văn phòng.”
“Tôi lỡ tay làm đổ, không được sao?”
Cô trợn trắng mắt nhìn Chiết Lam.
“Chút chuyện nhỏ này cũng không biết làm, không phải chỉ cần kêu nhân viên dọn vệ sinh đến dọn dẹp là được rồi sao?”
Chiết Lam không nói gì, chỉ đi theo cô, đưa cô ra đến tận cửa công ty M.I.
Lúc quay về, thuận tiện truyền lại lời nhắn của Khúc Chấn Sơ cho tiếp tân.
“Sau này nếu cô ta lại đến thì không được cho vào, nếu kiếm chuyện thì có thể gọi bảo vệ ngoài cửa.”
Lễ tân do dự nói: “Nhưng cô ta không phải là em họ của mợ sao?”
“Đây là lệnh của Sếp Khúc, các cô cứ việc làm theo là được.
Vừa nghe là Khúc Chấn Sơ nói, hai người vội vàng gật đầu.
“Vâng, vâng.”