Tiêu Nhĩ Giai cười, bước tới nói: “Là vậy đó, ban nãy Nhĩ Giai nói đã lâu không gặp bác trai, nên muốn trở về cùng bác ấy.”
Tiêu Hàm Tuyên thuận thế gật đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy, ba đưa Nhĩ Giai về, trên đường còn có thể nói với nhau vài câu.”
Ông ta cười, đề nghị: “Chấn Sơ, con đưa Thanh Thanh về giúp ba đi.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày nhìn Tiêu Nhĩ Giai.
“Có hơi muộn rồi, con thấy không cần phiền phức vậy đâu, nếu vợ con nhớ ba mẹ thì lần sau con sẽ đưa cô ấy về.”
Nói xong, ánh mắt anh lại hướng về phía An Diệc Diệp.
“Em thấy sao?”
An Diệc Diệp do dự một lúc, không nhìn Tiêu Hàm Tuyên và Tiêu Nhĩ Giai, gật đầu.
“Được.”
Ánh mắt Tiêu Nhĩ Giai hiện lên vẻ ác độc.
Cô ta nhìn An Diệc Diệp, giọng điệu sắc bén.
“Nhĩ Giai, chị làm vậy là không được đâu, ban nãy không phải chị nói đó sao? Sao giờ chị lại nuốt lời thế?”
An Diệc Diệp né tránh ánh mắt của cô ta, ôm cánh tay Khúc Chấn Sơ nói.
“Em buồn ngủ rồi, Khúc Chấn Sơ, chúng ta về nhà thôi.”
Khúc Chấn Sơ gật đầu, cảm thấy sắc mặt cô không được tốt, anh đưa tay chạm lên trán cô.
Thấy không bị sốt, anh mới nói: “Đi thôi.”
Nói xong, anh kéo An Diệc Diệp, tránh hai người trước mắt ra, đi thẳng ra ngoài.
Tiêu Nhĩ Giai quay đầu lại, nhìn bọn họ rời đi, tức giận siết chặt hai tay lại.
“Cô là cái thá gì chứ!”
Cô ta bực bội giẫm mạnh chân.
“Ba, đều tại ba! Ai bảo ba để cô ta thay thế con chứ? Nếu không phải cô ta, thì hôm nay đã không có nhiều chuyện đến vậy rồi!”
Tiêu Hàm Tuyên nghe cô ta nói vậy, sắc mặt trầm xuống: “Con còn có mặt mũi mà nói vậy nữa à? Đây không phải người do con chọn sao, không phải họa do con gây ra sao?”
“Có lòng trách người khác thì không bằng nghĩ cho kĩ, xem nên lấy lại vị trí mợ chủ nhà họ Khúc như thế nào đi!”
Tiêu Nhĩ Giai giận dữ nghiến răng, sao khi xưa cô ta có thể biết được mọi chuyện sẽ thành ra như vậy chứ?
Ánh mắt cô ta xoay chuyển, hiện lên vẻ thâm độc.
“Nếu cô ta không chịu đi, vậy con sẽ khiến cô ta chết cùng thân phận Tiêu Nhĩ Giai! Tiêu Nhĩ Giai chết rồi, con có thể dùng thân phận Thanh Thanh để trở thành mợ chủ nhà họ Khúc.”
Tiêu Hàm Tuyên nhìn cô ta, không phản đối cũng không đồng ý, mà quay người đi ra ngoài.
Tiêu Nhĩ Giai biết, Tiêu Hàm Tuyên như vậy là đã ngầm đồng ý rồi.
Trong một căn phòng chéo với bọn họ, có người đang đứng trước cửa sổ, nhìn thấy hết mọi chuyện đã diễn ra.
Nguyễn Lê đan hai tay vào nhau, gương mặt phủ voan mỏng không thể nhìn ra vẻ mặt.
Trong phòng không bật đèn.
Trong bóng tối, người ngồi trên ghế khẽ thở dài một hơi.
“Lê, em tùy hứng quá rồi đó.”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên nhưng lại không hề có ý trách móc, mà lại kèm theo sự bất lực.”
Nguyễn Lê chậm rãi nói, giọng nói mềm mại nhưng lại thể hiện rõ vẻ mạnh mẽ.
“Em đã đợi mười tám năm rồi, không muốn đợi thêm nữa.”
Trong bóng tối, giọng người đàn ông thể hiện kèm theo sự nuông chiều.
“Hiện giờ em mới kế thừa nhà họ Nguyễn, còn cần chút thời gian.”
“Hôm nay em đã nhìn thấy con bé rồi.”
Không biết Nguyễn Lê nghĩ đến điều gì mà khẽ mỉm cười, nhưng rất nhanh, bà ta lại nhíu mày.
Người đàn ông đứng dậy bước tới, dáng người vốn cao lớn, đứng trong bóng tối lại càng khiến người ta có cảm giác bức bách hơn.
Người đàn ông khẽ ôm lấy Nguyễn Lê từ phía sau.
“Vẫn cần thời gian.”
“Lê, đợi nhiều năm như vậy rồi, chúng ta đợi thêm một chút nữa thôi.”
Nguyễn Lê im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chấp nhận.
“Ừm.”
An Diệc Diệp được Khúc Chấn Sơ đưa ra khỏi nhà họ Nguyễn.
Khúc Chấn Sơ cười, ôm eo cô.
“May mà lúc nãy em đi ra không nhìn chằm chằm vào đống đồ cổ trên hành lang.”
Anh đưa tay ra xoa nắn eo của An Diệc Diệp: “Nếu em nhìn lâu một chút, anh sẽ không kìm được mà hỏi bà Nguyễn xem bà ấy có bán đồ trong nhà hay không rồi mua về cho em mất.”
An Diệc Diệp thoát ra khỏi suy nghĩ về chuyện của Tiêu Nhĩ Giai.
Cô bật cười, giơ sợi dây chuyền trên cổ mình lên.
“Em có cái này là đủ rồi.”
Khúc Chấn Sơ ngơ ra, ánh mắt lập tức tối đi, đáy mắt dao động.
Anh ôm chặt lấy An Diệc Diệp.
“Đừng nói những lời đáng yêu như vậy, cẩn thận anh phạt em đấy.”
An Diệc Diệp cười đẩy anh ra.
Động tác của Khúc Chấn Sơ chơt ngừng lại, đưa tay chạm vào vạt áo trước của An Diệc Diệp.
“Sao áo em lại ướt rồi?”
Anh nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
“Ai làm?”
An Diệc Diệp sợ hãi, vội kéo tay anh ra.
“Không có, lúc em đi vào nhà vệ sinh không cẩn thận va phải thôi.”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ không hề tốt lên.
Mặt anh tối đi, không còn gì đáng giận hơn là việc An Diệc Diệp bị bắt nạt ngay dưới mí mắt anh.
Anh đưa tay ra nâng mặt An Diệc Diệp lên, cúi đầu xuống, nhìn vào mắt cô.
“Anh là ai?”
“Khúc Chấn Sơ?” An Diệc Diệp khó hiểu, đáp.
Khúc Chấn Sơ nói: “Sai. Anh là chồng em.”
“Bây giờ nói anh nghe, là ai làm?”
An Diệc Diệp miễn cưỡng cười.
“Thật sự không có ai cả. Đều là do em không cẩn thận, anh muốn đánh thì cứ đánh em là được.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, hiển nhiên không tin lời An Diệc Diệp nói.
“Được, là em tự nói đấy.”
Anh thu tay lại bế An Diệc Diệp lên, tách chân cô ra, bế cô trước ngực như đang bế một đứa bé.
Hai tay đỡ mông cô, đi về phía trước.
An Diệc Diệp sợ hãi biến sắc, tư thế quá mức thân mật này khiến cô đỏ ửng mặt, giãy giụa đòi xuống.
“Khúc Chấn Sơ, anh muốn làm gì?”
Khúc Chấn Sơ siết chặt chân cô lại.
“Bế em về.”
“Nhưng…”
An Diệc Diệp nhíu mày, không biết phải làm sao.
Cô động đậy như vậy khiến mắt Khúc Chấn Sơ tối đi, nhất thời không biết là đang trừng phạt An Diệc Diệp hay bản thân mình nữa.
Anh nghiến răng.
“Tốt nhất là em đừng có cử động nữa, nếu không anh sẽ đánh vào mông em.”
An Diệc Diệp ngơ ra, vội ngẩng đầu lên, thấy Khúc Chấn Sơ nhìn cô, ánh mắt sáng rực, cô sợ hãi vươn tay che đi đôi mắt của anh.
“Đừng nhìn em như vậy.”
Tay cô vừa vặn chặn trước mặt Khúc Chấn Sơ.
Vừa nói xong, cô đã đã cảm thấy cổ tay mình ngưa ngứa, như là bị người ta liếm, cô giật mình, thu tay về như bị điện giật.
Vừa rút tay về, Khúc Chấn Sơ cười càng đắc ý hơn.
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, tuy đây vẫn là khu vực thuộc về nhà họ Nguyễn, nhưng không biết liệu những người trong buổi tiệc có đột ngột bước ra đây hay không.
Nếu nhìn thấy bọn họ thế này thì xong đời rồi.
“Anh mau thả em xuống.”
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Hôn anh thì anh sẽ thả em xuống.”
Sắc mặt An Diệc Diệp ửng đỏ, cô do dự một lúc lâu, cuối cùng mới cúi đầu, chạm nhẹ lên môi anh.
Lúc đang chuẩn bị rút quân, Khúc Chấn Sơ đột nhiên giữ gáy cô lại, tiến lên phía trước, hôn sâu hơn.
Khúc Chấn Sơ hôn cô say sưa, đến khi cô thấy có chút choáng váng, anh mới chịu buông ra.
“Nhóc ngoan, đừng cử động, anh đưa em lên xe.”