Dư Nhã Thiểm bỗng cao giọng, đồng thời dùng sức rút dao găm trong lòng bàn tay An Diệc Diệp ra.
Lòng bàn tay trắng nõn lập tức xuất hiện hai vết thương sâu đến tận xương, máu tươi không ngừng tuôn ra.
An Diệc Diệp đau đến nhíu mày lại.
"Cô nhi viện đó đã từng nuôi dưỡng cô, bên trong còn có hơn hai mươi đứa trẻ, còn có viện trưởng."
"Cô có biết hay không? Vì cứu những đứa bé đó, viện trưởng đã bị..."
An Diệc Diệp cắn môi dưới, nước mắt lại từ hốc mắt tuôn ra.
Không ngờ Dư Nhã Thiểm lại bật cười.
"Như vậy không phải rất tốt sao? Chết như vậy, không chừng người ta còn có thể phong cho bà ta cái danh hy sinh anh dũng, bà ta còn phải cảm tạ tôi đấy."
"Dư Nhã Thiểm!"
An Diệc Diệp gào lên.
Dư Nhã Thiểm chợt nhíu mày.
"Tôi cảm thấy cô hãy lo lắng cho bản thân cô đi."
Cô ta quay đầu liếc mắt ra hiệu với Phùng Tấn.
Phùng Tấn lập tức tiến lên, đè An Diệc Diệp lên tường.
Dư Nhã Thiểm lắc lắc dao găm trong tay, vỗ vỗ trên mặt An Diệc Diệp.
"Cô nói xem, tôi nên bắt đầu ra tay từ chỗ nào mới tốt? Trước tiên móc mắt cô hay cắt mũi cô?"
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, mũi dao lạnh lẽo lướt khắp mặt An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp trừng to mắt nhìn cô ta chằm chằm.
"Cô tốt nhất hãy giết chết tôi, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô phải chịu báo ứng mà cô nên nhận."
Bị cô nhìn như vậy, Dư Nhã Thiểm chợt cảm thấy hơi sợ hãi.
Cô ta quơ quơ con dao găm trong tay.
"Vậy thì hãy thử một chút!"
Dứt lời, cô ta lại nâng dao găm trong tay lên.
"Tôi nghĩ kỹ rồi, trước hết móc đôi mắt này của cô ra rồi mang tặng cho Khúc Chấn Sơ nhìn xem."
An Diệc Diệp nhìn thẳng cô ta, không hề né tránh.
Dao găm của Dư Nhã Thiểm vừa sắp hạ xuống, một thanh âm bất ngờ từ bên ngoài truyền đến.
"Đừng động!"
Dư Nhã Thiểm dừng động tác lại, nhưng không hề quay đầu, mà lại nhanh chóng đâm xuống.
Mũi dao đã đến trước mắt, An Diệc Diệp chợt giãy mạnh một cái.
Phùng Tấn phía sau dường như quá lơ là, lại thật để An Diệc Diệp giãy ra.
Dao găm của Dư Nhã Thiểm hạ xuống, xẹt qua sát trán cô, gây ra một vết thương chỗ sát mép tóc.
Máu tươi lập tức tuôn ra, từ trán nhỏ giọt xuống.
Lúc này, Mai Ấn Cầm đã vọt vào.
Anh ta bắt được tay Dư Nhã Thiểm, bẻ quặt về phía sau.
Đối phương hét lên một tiếng, dao găm rơi khỏi tay.
Mai Ấn Cầm một đá đá bay dao găm ra ngoài, quay người ném Dư Nhã Thiểm vào góc.
Phùng Tấn bên cạnh lại bắt được An Diệc Diệp, túm lấy cô lui về phía cửa.
"Đừng lộn xộn." Phùng Tấn lạnh lùng quát Mai Ấn Cầm.
Mai Ấn Cầm căng thẳng nhìn con cao trên cổ An Diệc Diệp.
Sắc mặt cô đã tái mét, máu tươi chảy xuống từ thái dương, dọc theo độ cong của cằm nhỏ xuống mặt đất.
An Diệc Diệp bị lưỡi dao làm cho hơi ngẩng đầu lên, đi theo Phùng Tấn lui về phía sau.
"Anh muốn gì?" Mai Ấn Cầm mở miệng nói: "Tôi đều có thể chuẩn bị cho anh."
Nói xong, ánh mắt anh ta chợt lạnh đi.
"Nếu anh dám làm cô ấy bị thương dù chỉ một chút, tôi thề, dù có tìm khắp chân trời góc bể, tôi cũng sẽ lôi anh ra."
Nhưng đối phương không hề bị Mai Ấn Cầm uy hiếp, mang An Diệc Diệp lui về phía sau mấy bước.
Thấy anh ta không chịu buông tay, Mai Ấn Cầm lại nói: "Trước khi đi vào tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu anh còn tiếp tục giằng co như vậy, cảnh sát sẽ đến ngay."
"Anh hãy thả cô ấy ra, tôi đảm bảo anh sẽ không bị bắt."
Thấy dáng vẻ lo lắng của anh ta, Phùng Tấn nhíu mày lại.
"Hai người là quan hệ như thế nào? Tại sao anh phải cứu cô ta?"
Mai Ấn Cầm hơi sững sờ, âm thanh lập tức trở nên dịu dàng.
"Tôi, tôi yêu cô ấy."
An Diệc Diệp lập tức mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Mai Ấn Cầm trước mặt.
Mai Ấn Cầm lại chăm chú nhìn cô, tiếp tục nói: “Tôi có thể từ bỏ tất cả vì cô ấy."
"Nếu đã như vậy, tại sao anh còn phải gả cô ta cho Khúc Chấn Sơ?"
Mai Ấn Cầm vội vàng nói: "Tôi sẽ dẫn cô ấy đi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng rời đi."
Trong lòng Phùng Tấn hơi dao động.
Anh ta cũng không muốn giết người.
Điều duy nhất anh ta lo lắng là người trước mắt có thể tổn thương đến Tiêu Nhĩ Giai hay không.
Nhưng nếu bọn họ có thể chủ động rời đi, thì anh ta cũng không cần gánh trên lưng cái tội giết người.
Anh ta không còn như trước kia nữa.
Anh ta muốn ở bên Tiêu Nhĩ Giai, chứ không phải tiếp tục trải qua cuộc sống cứ luôn phải trốn tránh.
Phùng Tấn do dự một chút, cuối cùng mới nói: "Chỉ cần hai người rời khỏi nơi này."
Mai Ấn Cầm vội gật đầu.
"Đừng để tôi tiếp tục nhìn thấy hai người nữa."
Nói xong, Phùng Tấn đẩy An Diệc Diệp về phía trước, rồi quay người chạy ra phía ngoài.
Mai Ấn Cầm vội tiến lên ôm lấy cô.
Sắc mặt An Diệc Diệp vẫn chưa hồi phục, trên trán vết máu và mồ hôi trộn lẫn với nhau, nhìn hết sức chật vật.
Anh ta lập tức bế người lên, lòng vẫn còn sợ hãi xoa trán cô.
"Không sao, đừng sợ, anh mang em quay về."
Nhưng An Diệc Diệp lại giữ chặt anh ta.
"Dư Nhã Thiểm đâu?"
Hai người lại đi vào trong phòng, bên trong không có ai.
"Chạy rồi."
An Diệc Diệp lạnh lùng nhìn xung quanh phòng một lượt.
"Cô ta đã đốt cô nhi viện, hại chết viện trưởng."
Mai Ấn Cầm ngạc nhiên nhìn cô.
Hình như An Diệc Diệp trước mắt đã phát sinh biến hóa gì đó.
"Diệc Diệp..."
An Diệc Diệp thu lại ánh mắt, không nói gì nữa, mà âm thầm siết chặt nắm đấm.
Cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Dư Nhã Thiểm.
Mai Ấn Cầm ôm cô rời khỏi khu nhà đổ nát.
An Diệc Diệp nói: "Anh thả em xuống đi, em có thể tự đi."
Mai Ấn Cầm nhìn cô, nhưng không hề động đậy, há miệng nói:
"Anh mang em ra ngoài, em bị thương rồi."
An Diệc Diệp ngẩng đầu, trên gương mặt đẹp như tạc tượng đầy dịu dàng và tình cảm nồng nàn.
Cô biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng cô chưa từng có ý đó với Mai Ấn Cầm.
"Mai Ấn Cầm, thật ra em đối với anh chỉ là..."
"Đừng vội cự tuyệt anh."
Mai Ấn Cầm ngắt lời cô.
"Cho anh một cơ hội, được không?"
Anh ta hạ thấp tư thái của mình, dường như bản thân sắp ngã vào trong bùn, nhìn An Diệc Diệp khẩn cầu.
Nhưng An Diệc Diệp lắc đầu.
"Anh Mai, anh có thể tìm được người tốt hơn, mà không phải em."
Mai Ấn Cầm đau khổ nở nụ cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn khóc.
"Chí ít, hãy để anh ôm em ra ngoài, trên người em bị thương, cứ xem như...xem như danh nghĩa anh trai."
Lần này, An Diệc Diệp không tiếp tục cự tuyệt nữa, cô hơi cúi đầu xuống, để tay lại ngay ngắn.
"Cảm ơn anh."
Mai Ấn Cầm ôm cô rời khỏi khu nhà đổ nát.
Lửa cô nhi viện đã tắt.
Nhưng người vây xung quanh lại nhiều hơn chứ không ít đi.
Bọn họ vừa tới gần, An Diệc Diệp đã nhìn thấy quản gia, nữ đầu bếp, còn có Chiết Lam, tất cả bọn họ thế mà đều ở đây.
Sao bọn họ lại ở đây?
An Diệc Diệp nhíu mày, quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy một bóng đáng đi ra từ đống đổ nát đã bị đốt trụi đó.
Âu phục trên người người đó đã bị cháy rách mấy chỗ, đầu tóc rối bời, người còn dính bụi đất đen nhánh.
Chân Khúc Chấn Sơ đạp trên mặt đất còn đang bốc lên những đốm lửa nhỏ, hai mắt đỏ bừng, gương mặt dữ tợn, nhìn y hệt như La Sát.
Anh đã xông vào đám cháy, tìm một vòng, nhưng không tìm được tung tích An Diệc Diệp.
Anh gần như sắp nổi điên rồi.