Khúc Chấn Sơ nhíu mày, nhìn về phía ánh lửa bên kia.
Ngọn lửa hừng hực, khiến anh cảm thấy bất an.
Anh trầm ngâm một lát, rồi vội vã đổi hướng, đi về phía cô nhi viện.
Thế lửa cô nhi viện đã giảm một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn được dập tắt.
Bức tường bị đốt đến đen nhánh và dàn khung trần trụi hiện ra, nhìn vào mà giật mình.
Khúc Chấn Sơ cùng ông Bành chạy tới, thấy rất đông người đứng vây quanh.
Tìm một vòng, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng An Diệc Diệp đâu.
Khúc Chấn Sơ đứng bên ngoài, hỏi người bên cạnh.
"Có thấy một cô gái chừng mười tám mười chín tuổi, mặc váy màu trắng hay không?"
Người đó nhíu mày nghĩ một chút.
"Ồ, vừa nãy có cô gái như vậy, thấy lửa cháy thì xông thẳng vào, cản cũng không cản được."
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, trong lòng càng hốt hoảng, thầm có dự cảm không tốt.
Anh nhanh chóng đi vào bên trong, còn chưa mở miệng thì cuộc đối thoại của mấy người lập tức truyền vào tai.
"... Thật là đáng thương, vừa nghe nói bên trong còn trẻ con chưa được cứu ra, đã xông vào như gió."
"Một sinh mệnh đang khỏe mạnh cứ như vậy chôn trong biển lửa."
"Phải không? Thời nay, người lương thiện như vậy rất hiếm."
"Nghe nói ngay cả thi thể cũng chưa tìm được..."
"Thật là đáng tiếc, không biết kết hôn chưa, có con hay chưa..."
Nghe vậy, thân thể Khúc Chấn Sơ chấn động mạnh một cái, không dám tin quay đầu nhìn về phía người đang nói chuyện.
Mấy người bị ánh mắt của anh làm cho giật mình, không ai dám nói tiếp nữa.
Nghe bọn họ nói vậy, ông Bành vừa khiếp sợ vừa không dám tin.
"Người bọn họ nhắc đến, không phải là..."
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ lập tức thay đổi, trở nên rất dữ tợn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Anh túm lấy người vừa nói.
"Người đâu? Được cứu ra chưa?"
Đối phương bị anh dọa ngây ra một chút.
"Vẫn, vẫn chưa..."
Nghe vậy, trái tim Khúc Chấn Sơ lập tức thắt lại, giống như bất chợt bị một bàn tay nắm chặt lấy.
Anh hít thở khó khăn, dùng sức hít sâu vài hơi mới tạm thời dịu đi.
Nhưng một giây sau, anh bỗng xông về phía cô nhi viện đang bốc cháy.
Nhân viên cứu hỏa bị dọa vội chặn anh lại.
"Cậu này, cậu không thể đi vào!"
Gương mặt Khúc Chấn Sơ trở nên dữ tợn, một tay đẩy nhân viên cứu hỏa trước mặt ra.
Anh trừng hai mắt đến muốn rách cả mí mắt, tiếng như sấm rền.
"Vợ tôi ở bên trong."
Dứt lời, anh hất người trước mặt ra, lao thẳng về phía ngọn lửa, không hề quay đầu lại.
"Khúc Chấn Sơ!"
Ông Bành bị dọa gào to một tiếng, nhưng căn bản không kịp ngăn anh lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng anh biến mất trong ngọn lửa.
Ông ta vội lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho nhà họ Khúc, gọi người đến hỗ trợ.
Lúc này, người phụ nữ vừa nói với Khúc Chấn Sơ lại nói thầm.
"Kỳ quái, viện trưởng Trần kết hôn khi nào?"
Nghe vậy, ông Bành lập tức quay đầu lại.
"Bà vừa nói cái gì? Ai? Ở bên trong là viện trưởng Trần sao?"
Người đó khẽ gật đầu.
"Viện trưởng Trần tốt như vậy, thật là đáng tiếc."
Ông Bành lắc đầu, kinh ngạc nói: "Không phải một cô gái nhỏ mặc váy trắng sao?"
"Cô gái nhỏ?"
Đối phương sửng sốt một chút, nhớ lại.
"Ồ, lúc đầu cô gái đó cũng định xông vào, nhưng đã bị nhân viên cứu hỏa cản lại, mang ra ngoài rồi."
Bà ta quay đầu chỉ chỉ, đã thấy chỗ đó không có ai.
"Kỳ quái, người đâu nhỉ?"
Ông Bành cực kỳ hoảng sợ, vừa vội vừa tức xông vào.
Lần này, nhân viên cứu hỏa nhanh tay nhanh mắt cản ông ta lại.
"Ông không thể đi vào!"
Ông Bành lo đến mức xoay vòng vòng.
"Này! Sai rồi! Sai rồi! Khúc Chấn Sơ! Mau ra đây!"
Nhưng mà Khúc Chấn Sơ đã hoàn toàn biến mất trong ngọn lửa, căn bản không nghe được âm thanh của ông ta.
Mấy nhân viên cứu hỏa nhanh chóng vận chuyển, tiếp tục nối trụ nước cứu hỏa.
"Có người tiến vào rồi, mau tăng tốc dập lửa!"
Tất cả nhân viên cứu hỏa nhanh chóng bận túi bụi.
Cách hiện trường hoả hoạn không xa, An Diệc Diệp bị ép đến góc tường.
Người đàn ông trước mắt đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo màu đen, ngũ quan thô cứng, nhìn rất hung dữ.
Vừa rồi, An Diệc Diệp đuổi theo anh ta, vừa tiến vào nơi này, lại bị anh ta chặn ở góc tường.
"Là anh phóng hỏa cô nhi viện phải không?"
Đối phương cười dữ tợn.
"Muốn trách thì trách cô không biết phải trái, mưu toan giành lấy thứ không thuộc về mình."
Nghe vậy, An Diệc Diệp sợ hãi mở to hai mắt nhìn.
"Anh... là người Tiêu Nhĩ Giai phái tới?"
Phùng Tấn rút từ phía sau ra một con dao găm, rồi tiến sát về phía An Diệc Diệp.
"Cô quá nhiều chuyện."
Ánh mắt anh ta đầy lạnh lẽo, giơ dao găm trong tay lên.
"Chờ một chút."
Ngay lúc này, một âm thanh khá quen thuộc chợt truyền đến.
An Diệc Diệp quay đầu, thấy có người từ bên ngoài đi vào.
Dù đối phương đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt đó, bóng dáng đó, vừa nhìn cô đã nhận ra.
Cô khiếp sợ lui về sau một bước, phía sau lưng đụng vào bức tường.
"Dư Nhã Thiểm, sao cô lại ở đây?"
Dư Nhã Thiểm cười nhạt một tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ độc ác.
"Có phải rất ngạc nhiên hay không?"
Cô ta nhấc chân đi tới, tháo khẩu trang trên mặt xuống.
Một vết sẹo thật dài xuất hiện ở trước mắt.
Vắt ngang từ bên trái gương mặt cô ta đến hàm dưới bên phải.
Dù vết thương đã lành, nhưng phía trên lại giống như còn dính máu, thịt rách lòi ra, dữ tợn đáng sợ.
Nhìn cực giống một con sâu, có thể nhúc nhích bất cứ lúc nào.
An Diệc Diệp khó tin nhìn cô ta.
"Không phải cô đã xuất ngoại sao?"
"Hừ."
Dư Nhã Thiểm cười lạnh một tiếng: "Tôi không làm như vậy, các người thật sẽ bỏ qua cho tôi sao? Tôi không nói như vậy, bây giờ có lẽ tôi cũng đã sớm chết rồi."
"Hơn nữa, nếu như tôi đi rồi, ai sẽ báo thù cho tôi?"
Cô ta lấy dao găm trong tay Phùng Tấn, đi đến trước mặt An Diệc Diệp.
"Cô đã hủy gương mặt của tôi, trong thời gian này, ngày nào, đêm nào, tôi cũng nghĩ đến chuyện lọc từng miếng da trên người cô xuống."
"Để cô cũng nếm cảm giác đó."
Cô ta cười gằn, vết sẹo trên mặt dường như cũng động đậy theo, có vẻ kỳ dị.
Dư Nhã Thiểm dùng mặt dao găm vỗ vỗ lên mặt An Diệc Diệp.
"Cô đoán xem, sau khi tôi rạch nát từng miếng thịt trên mặt cô, Khúc Chấn Sơ sẽ còn thích cô không?"
Nói xong, cô ta lập tức cười điên cuồng.
An Diệc Diệp nhìn cô ta, Dư Nhã Thiểm trước mắt giống hệt người điên.
Cô ta cười một lúc rồi chợt dừng lại, ánh mắt dữ tợn, nâng dao găm trong tay lên, đâm xuống.
An Diệc Diệp nhanh chóng giơ tay lên, một tay bắt được dao găm trong tay cô ta.
Lưỡi đao sắc bén đâm vào lòng bàn tay, máu tươi nhỏ xuống.
Nhưng tay của An Diệc Diệp vẫn không hề động đậy.
Cô nhìn Dư Nhã Thiểm trước mặt, hai mắt đỏ bừng vì phẫn nộ và bi thương.
"Tại sao phải đốt cô nhi viện?"
Dư Nhã Thiểm sửng sốt cười một tiếng, rồi bật cười to.
"Tôi đã nói rồi, giữ lại cái chỗ rách nát như vậy còn có tác dụng gì? Tôi đang giúp bọn họ đấy."
"Đốt sạch sẽ rồi, mọi chuyện sẽ được giải quyết."
Nói xong, cô ta liếc nhìn An Diệc Diệp, tiếng cười càng trở nên kỳ quái.
"Nếu tôi không đốt, sao cô có thể đuổi theo đến đây? Tôi làm sao báo thù?"