Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 167: Chương 167: Em như đã nhìn thấy pháo hoa rồi




An Diệc Diệp căng thăng, tay tuôn ra một lớp mồ hôi, lông tơ sau lưng cũng dựng đứng lên, nhưng lại chỉ có thể giả vờ như đang hôn mê, mềm mại dựa vào người Phùng Tấn.

Đúng lúc này, Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên lên tiếng.

“Đợi chút đã.”

“Để lại một cái giày ở đây, như vậy có thể nhìn ra được là do cô ta không cẩn thận ngã xuống.”

Nói xong, cô ta ngồi xuống phía trước An Diệc Diệp, vươn tay ra muốn tháo giày của cô.

Cô ta vừa ngồi xuống, An Diệc Diệp đột nhiên giãy giụa.

Cô giẫm lên người Tiêu Nhĩ Giai, đá cô ta ngã xuống đất.

Phùng Tấn ở phía sau hoàn toàn không ngờ cô sẽ đột nhiên tỉnh dậy, nhất thời buông lỏng, khiến An Diệc Diệp nhân cơ hội quay người chạy ra ngoài.

An Diệc Diệp nhanh chóng chạy về phía trước, vừa chạy vừa tìm nơi có thể ẩn trốn.

Tiêu Nhĩ Giai bị cô đá ngã bịch xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy An Diệc Diệp đã chạy xa một đoạn rồi.

Cô ta nghiến răng, hét lên: “Mau bắt cô ta lại! Đừng để cô ta chạy mất!”

Thật ra không đợi cô ta nói xong, Phùng Tấn đã sớm đuổi theo rồi.

Tốc độ của anh ta rất nhanh, chưa đến một phút đã tiếp cận được An Diệc Diệp, cản đường cô lại.

An Diệc Diệp lùi về phía sau vài bước, lại thấy đằng sau mình cũng là một vách đá.

Phía dưới mặt biển cuộn trào, truyền đến những âm thanh rầm trời.

Lúc này Tiêu Nhĩ Giai cũng đuổi theo, cùng với Phùng Tấn chặn An Diệc Diệp bên vách đá, cản đường chạy trốn của cô.

An Diệc Diệp quay đầu lại nhìn vách đá phía sau, phía sau chân cô là hư không, một nửa người cô gần như lơ lửng ngoài vách đá.

Cô liếm môi, nhìn hai người trước mắt.

“Hai người muốn làm gì? Đừng lại đây!”

Tiêu Nhĩ Giai cười khẩy một tiếng.

“Bọn tôi muốn làm gì sao? Chẳng lẽ cô không nhìn ra à?”

Cô ta chợt tiến lên trước một bước, hài lòng nhìn cơ thể đang lắc lư của An Diệc Diệp. ngôn tình tổng tài

“Chính cô! Chính cô đã hại tôi thành ra như vậy! Nếu không phải cô, mọi chuyện đã không xảy ra rồi!”

“Không phải cô rất thích làm mợ Khúc sao? Không phải cô cứ chiếm lấy Khúc Chấn Sơ không chịu đi sao? Vậy thì cô hãy mang theo thân phận mợ Khúc này đến địa ngục đi!”

An Diệc Diệp lại lùi về phía sau một bước, cơ thể lắc lư, suýt chút nữa rơi xuống vách đá.

Cô chợt giữ lấy một thứ, lại nhận ra trên người vẫn còn mang theo cây bút ghi âm định tặng cho Khúc Chấn Sơ lúc trước.

Cô cẩn thận lấy bút ghi âm ra, giấu ở phía sau, ấn xuống nút ghi âm.

“Tiêu Nhĩ Giai, cô đi đến bước đường này đều là do cô, không liên quan gì đến tôi hết.”

“Là cô! Chính là do cô!”

Tiêu Nhĩ Giai kích động vung tay loạn xạ, lại tiến lên phía trước hai bước, nhưng bị Phùng Tấn đứng bên cạnh cản lại.

Ánh mắt An Diệc Diệp vô cùng bình tĩnh, cô nhìn Tiêu Nhĩ Giai đang giận dữ, chậm rãi nói.

“Lúc mới bắt đầu, là cô lựa chọn chạy trốn nên tôi mới bị ép vào nhà họ Khúc. Sau đó cũng lại là cô không cam lòng với cuộc sống của mình, muốn giành lại Khúc Chấn Sơ.”

“Mà bây giờ, để trả thù tôi, cô còn muốn giết tôi, muốn ngụy trang thành tôi nhảy xuống biển tự sát! Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng sẽ không có ai phát hiện sao?”

Tiêu Nhĩ Giai cười khẩy.

“Bây giờ cô nói nhiều như vậy, chẳng lẽ tưởng rằng tôi sẽ vì điều này mà bỏ qua cho cô sao?”

“Tôi nói cô nghe, tôi hận không thể đích thân giết cô! Lột da cô! Rút gân cô! Đến cả khi nằm mơ tôi cũng nghĩ nên giết cô như thế nào!”

Cô ta trừng lớn mắt, trong ánh mắt tràn ngập tia máu.

“Nếu không phải cô! Thì đã không có những chuyện này rồi. Đợi cô chết rồi, tôi sẽ cao chạy xa bay, sẽ không ai nghi ngờ tôi cả.”

Hai tay An Diệc Diệp đặt sau lưng, giữ chặt bút ghi âm trong tay.

Sắc mặt cô nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại rối như tơ vò.

Nếu hôm nay cô thật sự chết ở đây, chỉ có cây bút ghi âm này mới có thể chỉ ra hung thủ đã hãm hại cô.

Nhưng có một người duy nhất mà cô không thể yên tâm, là Khúc Chấn Sơ.

Thậm chí cô còn chưa kịp nói với Khúc Chấn Sơ tình cảm của mình.

Nếu cô chết rồi, liệu Khúc Chấn Sơ có buồn không?

Cho dù chỉ buồn một giây thôi, cũng đủ rồi.

Cô nhớ đến gương mặt của người đàn ông kia, đôi môi khẽ cong lên.

Cô lại ấn nút ghi âm một lần nữa, chậm rãi nói: “Khúc Chấn Sơ, em cảm thấy, em đã nhìn thấy pháo hoa rồi…”

Tiêu Nhĩ Giai nhíu mày nhìn An Diệc Diệp, không biết rốt cuộc cô đang làm gì.

Cô ta nhìn xung quanh, chợt thấy lo lắng không biết liệu Khúc Chấn Sơ có xuất hiện hay không.

“Cô mới nói gì?”

An Diệc Diệp lặng lẽ cầm chiếc bút ghi âm trong tay đặt ra phía sau, dọc theo đôi chân để trong lùm cỏ, che nó lại.

“Tôi đang nói, hai người nhất định sẽ bị trừng phạt.”

Nói xong, cô lại giơ tay lên, sờ sợi dây chuyền trên cổ mình, cô cắn răng, tháo xuống đặt trong lòng bàn tay mình.

“Cái này trả cho cô.” Cô nói một tiếng.

Nhưng lúc này Tiêu Nhĩ Giai đã xông lên, cô ta đẩy mạnh cô một cái.

An Diệc Diệp nghiêng ra sau, chỉ kịp ném sợi dây chuyền trong tay ra, cơ thể ngã về phía sau…

Khúc Chấn Sơ điên cuồng giẫm chân ga, phi nhanh đến địa điểm vừa mới có được.

Hai tay anh siết chặt vô lăng, dùng hế sức lực và lí trí để khống chế cảm xúc của mình.

Từ một người không tin Thần Phật, lúc này anh lại không ngừng cầu nguyện.

Không thể xảy ra chuyện gì được.

Nhất định không thể xảy ra chuyện gì được.

Thượng đế ơi, con không phải người tốt, con đã từng làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng giờ đây, con nguyện lòng từ bỏ mọi thứ để đổi lại sự bình an cho cô ấy.

Nếu Người có thể nghe thấy, xin hãy giữ cô ấy lại, cầu xin Người…

Khúc Chấn Sơ không ngừng mặc niệm, chiếc xe thể thao phóng nhanh trên đường cao tốc.

Anh hối hận rồi.

Anh không nên để An Diệc Diệp lại đó, anh nên trói cô đi, nhốt ở bên mình.

Cho dù cô có tức giận, cũng không để cô rời đi.

Cho dù cô có làm loạn, anh cũng có thể dỗ dành cô.

Nếu anh không để An Diệc Diệp ở lại một mình, cô sẽ không bị đám người Tiêu Nhĩ Giai đưa đi.

Nếu anh không nói những lời đó…

Chiếc xe thể thao “két” một tiếng, dừng lại bên bờ biển.

Cú phanh gấp khiến lốp xe kéo lê một đoạn dài trên mặt đường, tóe ra tia lửa.

Xe vẫn chưa dừng lại, Khúc Chấn Sơ đã lập tức mở cửa xe nhảy xuống.

Chân vừa chạm đất, anh liền xông ra ngoài.

“An Diệc Diệp!”

Anh hét lên một tiếng, nhìn vách đá trống rỗng trước mắt.

“An Diệc Diệp! Em đừng dọa anh!”

Anh nhanh chóng chạy qua đó.

Không có!

Không có!

Không có!

Hai mắt anh đỏ quạnh, hoảng loạn nhìn xung quanh.

“Nếu em còn không xuất hiện, anh thề, anh sẽ nhốt em lại cả đời này!”

“An Diệc Diệp, em có nghe thấy hay không?”

Nhưng không có một ai đáp lại lời anh.

Sự hoảng loạn trong lòng Khúc Chấn Sơ bao trùm toàn bộ con người anh.

Anh sốt ruột men theo vách đá tìm kiếm một vòng.

Dưới ánh nắng, có thứ gì đó lóe sáng lên.

Anh nhanh chóng bước qua đó, vừa nhìn thấy thứ trên mặt đât, sắc mặt anh lập tức không còn giọt máu nào.

Khóe miệng anh giật giật, như là sắp khóc tại chỗ.

“Không, đừng vậy mà…”

Khúc Chấn Sơ loạng choạng chạy qua đó, hai chân mềm nhũn, khuỵu thẳng xuống đất.

Trong bụi cỏ, có một sợi dây chuyền ảnh màu bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.