“Nhã Thiểm” chính là Diệc Diệp.
Tại sao anh lại ngốc như vậy chứ?
Tại sao anh lại không nhận ra chứ?
Nhưng anh đã nói những gì chứ?
Anh nói cô không xứng làm vật thay thế của “Nhã Thiểm”.
Nói sẽ không tin bất cứ điều gì mà cô nói nữa.
Anh còn nói, anh không cần cô nữa…
Sao anh có thể không cần cô cho được?
Sao có thể?
Hai tay Khúc Chấn Sơ siết chặt vô lăng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Khóe mắt anh đỏ quạnh lại, hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Anh giẫm mạnh chân ga, trong lòng đang thầm cầu nguyện, cầu nguyện An Diệc Diệp vẫn còn ở chỗ cũ.
Cầu nguyện cô còn đang đợi anh.
Quãng đường vốn phải đi nửa tiếng, anh chỉ đi chưa hết mười phút đã tới nơi.
Anh xuống xe, hoảng loạn nhìn xung quanh.
An Diệc Diệp đâu rồi?
Anh tìm một vòng nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng cô.
Mất rồi…
Lại đánh mất cô rồi…
Hai tay Khúc Chấn Sơ khẽ siết chặt lại, tấm ảnh mà quản gia không dễ gì mới ghép ra được đã bị anh vò nát.
Anh sốt ruột nhìn xung quanh.
Sai rồi, sai rồi.
Từ lúc bắt đầu đã sai rồi, người anh muốn tìm là Diệc Diệp.
Không biết đã tìm hết bao lâu, chợt có một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt.
Dáng người không cao, mái tóc được vuốt gọn ra sau, mặc một bộ vest tinh tế.
Ông ta mỉm cười, híp đôi mắt lại như mắt hồ ly.
Thẩm Trình chặn trước mặt Khúc Chấn Sơ, hơi cúi người xuống.
“Cậu Khúc, bà chủ muốn gặp cậu.”
Lúc này trong lòng Khúc Chấn Sơ chỉ có một mình Khúc Chấn Sơ, hoàn toàn không để ý đến, muốn đẩy ông ta đi, tiếp tục đi tìm kiếm.
Sắc mặt Thẩm Trình vẫn không thay đổi, nói tiếp: “Cậu chủ, bà Nguyễn muốn gặp cậu.”
Bà Nguyễn?
Khúc Chấn Sơ chợt dừng bước, kéo ông ta lại.
“Giúp tôi một việc! Xin bà Nguyễn giúp tôi một việc!”
Xin?
Thẩm Trình nhìn Khúc Chấn Sơ đang hoảng loạn trước mặt, ông ta không biết là lại có thể nghe được chữ “xin” từ miệng của người đàn ông trước mắt này.
Trong hồ sơ điều tra của ông ta, Khúc Chấn Sơ là tổng giám đốc của tập đoàn M.I, từ ngày vang danh đầu tiên đã bị nói là ác ma lạnh lùngm vô tình, tàn nhẫn.
Những chuyện mà anh từng làm khiến người ta phải sợ hãi.
Giết người thân của mình không phải chuyện mà ai cũng có thể làm được.
Nhưng giờ đây, ác ma trước mắt này lại vô cùng hoảng loạn, như là đã mất đi thứ mà mình yêu thương, quý trọng nhất, yếu đuối vô cùng.
Thẩm Trình chỉ nhàn nhạt nói: “Bà Nguyễn muốn gặp cậu.”
“Tôi đồng ý! Tôi có thể gặp bà ấy!” Khúc Chấn Sơ vội đồng ý.
“Nhưng, bà ấy buộc phải giúp tôi một việc.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn những chiếc camera giám sát xung quanh trên con phố.
“Nhà họ Nguyễn có thể tự do kiểm soát toàn bộ camera giám sát trong nước, tôi cần bà ấy lập tức trích video giám sát ở gần đây! Giúp tôi tìm một người!”
Thẩm Trình tò mò nhìn anh, cũng muốn biết, rốt cuộc là người như thế nào lại có thể khiến Khúc Chấn Sơ thành ra như vậy.
“Cậu muốn tìm ai?”
Khúc Chấn Sơ siết chặt hai tay, tấm ảnh trong tay đã bị anh vò thành một nhúm.
“Vợ tôi, An Diệc Diệp.”
Nghe thấy cái tên này, Thẩm Trình ngạc nhiên khẽ ngẩng đầu lên, đồng tử chợt co rút lại.
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Xin hỏi cô An này đã làm chuyện gì sao? Hay là cô ấy chọc giận gì cậu Khúc?”
Khúc Chấn Sơ lại lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ đau khổ và tuyệt vọng.
“Tôi đánh mất cô ấy rồi.”
Giọng nói ngay lập tức trầm xuống khiến Thẩm Trình ngỡ ngàng nhìn anh.
Giây phút đó, ông ta còn tưởng rằng Khúc Chấn Sơ đã khóc rồi.
Nhưng ông ta nhìn người trước mắt mình, lại lắc đầu.
Khúc Chấn Sơ sao có thể khóc được?
Vừa nghĩ đến người anh muốn tìm là cô An, Thẩm Trình lập tức nghiêm túc.
“Chuyện tìm người này không thành vấn đề, tôi lập tức thông báo cho người đi làm.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Khúc Chấn Sơ lặp lại hai lần.
Thẩm Trình nhíu mày, Khúc Chấn Sơ cũng sẽ nói cảm ơn sao?
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khúc Chấn Sơ lại tiếp tục lên đường tìm kiếm một lần nữa.
Có lẽ, anh cũng sẽ thay đổi?
Sau khi anh rời đi, Thẩm Trình lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
Sau ba tiếng chuông như thường lệ, đối phương mới chậm rãi nghe máy.
“Bà chủ.” Cho dù chỉ là gọi điện, thái độ của Thẩm Trình cũng vô cùng cung kính, thậm chí còn hơi cúi người xuống.
“Vừa nãy tôi đã gặp được Khúc Chấn Sơ rồi, cậu ấy nhờ chúng ta tìm cô An giúp.”
Phía bên kia đầu điện thoại, giọng nói bà Nguyễn có chút lo lắng và nghi hoặc khác với sự bình tĩnh thường ngày.
“Con bé làm sao?”
“Vẫn chưa rõ, có điều nửa tiếng trước, cô An và Mai Ấn Cầm bị người ta tính kế. Lúc tôi đang điều tra chuyện này thì mới gặp được Khúc Chấn Sơ, chỉ là không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.”
Bà Nguyễn im lặng một lúc, mới nói: “Phải tìm ra con bé bằng bất cứ giá nào.”
“Rõ, bà chủ.”
Thẩm Trình cúp máy, rồi lập tức gọi điện cho mấy đối tác của nhà họ Nguyễn trong giới chính trị, bảo bọn họ nhanh chóng trích video giám sát xung quanh nơi này.
Dùng toàn lực để tìm ra An Diệc Diệp.
Lúc này.
Phùng Tấn đã lái xe đến bờ biển ở ngoại thành.
Tiêu Nhĩ Giai đứng trên vách đá, cúi đầu xuống nhìn liền thấy được mặt biển phía dưới.
Sóng biển cuộn trào, không ngừng đánh vào vách đá, phát ra những âm thanh nặng nề.
Cô ta nhìn vậy, hài lòng nói: “Đây đúng là một nơi tốt để tự sát, anh đưa cô ta qua đây đi.”
Phùng Tấn gật đầu, quay người mở cửa xe, thấy An Diệc Diệp nằm ở ghế sau, hai mắt nhắm chặt, vẫn chưa tỉnh dậy.
Anh ta do dự mất một giây, nhưng ánh mắt liền trở nên kiên quyết.
“Tôi đã bảo cô rời đi trước rồi, là do cô không muốn thôi.”
Nói xong, anh ta vươn tay, nhấc An Diệc Diệp lên, dìu cô đi về phía vách đá.
An Diệc Diệp cảm giác cơ thể mình khẽ lắc lư, ý thức dần dần trở về.
Cô nhíu mày, cảm thấy đầu óc choáng váng, cả thế giới như đang dao động.
Có tiếng “ầm ầm” vang lên bên tai, còn có tiếng ai đó đang nói chuyện.
Cô dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng mới hơi hé mắt ra được.
Ngay sau đó, cô liền nhìn thấy gương mặt của Tiêu Nhĩ Giai.
Cô run rẩy, ý thức vốn đang hỗn loạn chợt rõ ràng hơn đôi chút.
Bọn họ muốn làm gì?
Câu hỏi này vừa xuất hiện, ngay sau đó, Tiêu Nhĩ Giai liền nói: “Ném cô ta xuống, trước hết xử lí sạch dấu vân tay đã trên người, còn có cả dấu chân ở nơi này, đừng để người khác phát hiện ra sơ hở.”
Nói xong, cô ta giơ tay ra nhấc đầu An Diệc Diệp lên, nở nụ cười dữ tợn.
“Phải khiến tất cả mọi người đều tưởng rằng, vì bị Khúc Chấn Sơ vất bỏ nên cô ta mới nhảy xuống biển tự vẫn.”
Nghe thấy câu nói này, trái tim An Diệc Diệp lập tức run lên.
Không ngờ Tiêu Nhĩ Giai lại muốn giết cô!
Phùng Tấn kéo cô rất chặt, chỉ cần cô khẽ cử động, anh ta sẽ phát hiện ra ngay.
Nhịp tim của cô tăng nhanh, tuy đã nhắm mắt, nhưng suy nghĩ vẫn không ngừng xoay chuyển, muốn tìm một cơ hội để trốn thoát.
Một lúc sau, anh ta mới khẽ nhướng mắt lên xem xét.
Bọn hộ đã kéo cô đến bên mép vách đá rồi, chuẩn bị ném cô xuống biển, chỉ cần đẩy nhẹ một cái thôi là cô sẽ ngã xuống đó!