Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 165: Chương 165: Bảo bối của anh vẫn luôn ở bên cạnh




Quản gia nhíu mày.

Những tấm ảnh đó ông vất vả biết bao mới có thể ghép ra được, sao có thể nói vứt là vứt chứ?

Ông vô cùng cố chấp nói: “Cậu chủ, tôi sẽ mang tới nhanh thôi.”

Nói xong, không đợi Khúc Chấn Sơ phản đối tiếp, ông đã quay người chạy ra ngoài.

Một lúc sau, ông cầm hai tấm ảnh cẩn thận mang vào phòng làm việc của Khúc Chấn Sơ.

Cẩn thận đặt hai tấm ảnh trên tay lên bàn làm việc.

“Cậu chủ, cậu nhìn xem, đây chính là hai tấm ảnh mà tôi ghép ra.”

Nhưng Khúc Chấn Sơ hoàn toàn không ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn về bản hợp đồng trong tay.

Quản gia lặng lẽ nhìn qua, lại thấy bản hợp đồng bị xoay ngược!

Khúc Chấn Sơ vốn không hề đọc bản hợp đồng trong tay!

Quả nhiên, ông biết là nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi!

Quản gia vội khuyên nhủ: “Cậu chủ, cậu không thể để cô An rời đi được, nhất định là có hiểu lầm gì đó ở đây.”

Khúc Chấn Sơ nghe lời ông nói, khẽ ngẩng đầu lên.

Đang định lên tiếng, ánh mắt lại chợt lướt qua hai tấm ảnh trên bàn.

Cơ thể anh chợt run rẩy mạnh mẽ!

“Đây là cái gì?”

Khúc Chấn Sơ đột nhiên hỏi, thậm chí giọng nói còn bất giác cất cao lên.

Quản gia đang nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể khiến cậu chủ tìm An Diệc Diệp về, bị anh hỏi vậy thì giật mình, vội ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Khúc Chấn Sơ đã cầm hai tấm ảnh đó lên, đặt trong lòng bàn tay.

Ban đầu ảnh đã bị cắt vụn ra, quản gia tốn biết bao nhiêu lâu, cuối cùng mới có thể ghép ra hai tấm ảnh này.

Tuy phía sau tấm ảnh đã được dán lại bằng băng dính, nhưng lúc di chuyển vẫn có chút lắc lư, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bị rời ra.

Khúc Chấn Sơ cẩn thận giữ trong lòng bàn tay, nhìn tấm ảnh trước mắt như đang nhìn một mảnh thủy tinh bị vỡ.

“Đây là gì?”

Không đợi quản gia trả lời, anh lại khàn giọng hỏi một tiếng.

Quản gia sợ hãi ngơ ra, vội nói: “Đây chính là tấm ảnh trước đó cậu chủ bảo tôi ghép lại. Tôi đã tìm ra hai tấm ảnh có thể coi là hoàn chỉnh để ghép nó ra.”

Hai tay Khúc Chấn Sơ run rẩy.

“Lấy được những tấm ảnh này từ trong phòng An Diệc Diệp sao?”

Quản gia gật đầu.

“Đúng vậy, còn là cậu đưa cho tôi nữa.”

“Không thể nào!” Khúc Chấn Sơ lại đột ngột phản bác.

Quản gia không hiểu ra làm sao nhìn anh, không biết rốt cuộc anh đang nói cái gì.

Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn không ngừng lẩm bẩm.

“Không thể nào là cô ấy được! Không thể nào…”

Quản gia cũng nhìn qua đó.

Tấm ảnh đầu tiên trong hai tấm là hình ảnh hai cô gái nhỏ.

Một cô bé đang cầm bím tóc của cô bé đằng trước, cười vô cùng vui vẻ.

Đôi mắt của cô bé bị nắm tóc ầng ậng nước mắt.

Tấm ảnh này trước đó ông đã từng cho Khúc Chấn Sơ xem, không có gì khác biệt cả.

Điểm khác biệt duy nhất đó chính là, lần này ông đã ghép được cả bối cảnh vào rồi.

Bối cảnh của tấm ảnh là một cô nhi viện.

Bên cạnh cô nhi viện là một tấm biển hiệu không to được dựng lên, nhìn có chút cũ nát.

Độ pixel của tấm ảnh có chút thấp, nhưng vẫn nhìn rõ được nét chữ trên đó.

Cô nhi viện Thần Hi.

Quản gia ngơ ra, cô nhi viện Thần Hi.

Không phải chính là cô nhi viện đã bị thiêu trong khoảng thời gian trước đó sao.

Hơn nữa ông còn nhớ, tên của cô nhi viện lúc cậu chủ còn nhỏ từng ở một tháng hình như cũng là tên này.

Người mà cậu chủ vẫn luôn tìm kiếm chính là một cô bé trong cô nhi viện đó.

Chẳng lẽ có mối liên hệ gì sao?

Ông tò mò nhìn qua tấm ảnh còn lại.

Trên tấm ảnh là hai cô gái, nhìn bề ngoài thì có vẻ chính là hai người trong tấm ảnh trước đó.

Chỉ có điều hai người đã lớn hơn nhiều, mặc đồng phục trường học, ngũ quan cũng dần dần trổ nét, có thể nhìn ra được dáng vẻ sau khi trưởng thành.

Có thể thấy rõ được, cô gái bị túm bím tóc trước kia lúc này toàn thân ướt sũng, khóe mắt ầng ậng nước mắt nhưng vẫn ngoan cố không rơi xuống.

Đứng cách cô không xa, có một cô gái giơ tay tạo hình chữ V với ống kính.

Dù có nhìn theo chiều hướng nào, quản gia cũng đều cảm thấy hai người này có chút quen mắt.

Ông nhìn kĩ lại, đột nhiên trừng lớn mắt.

Đây… đây không phải cô An sao?

Còn người còn lại, chính là Dư Nhã Thiểm!

Cô gái ướt sũng trong tấm ảnh kia có vài phần giống với An Diệc Diệp.

Hơn nữa, cô gái đang cười đắc ý ở phía sau lại trông giống hệt Dư Nhã Thiểm!

Ông so sánh hai tấm ảnh, rất rõ ràng, cô bé bím tóc hai bên kia chính là An Diệc Diệp, còn Dư Nhã Thiểm chính là cô bé túm tóc người khác.

Quản gia thấy vậy, không khỏi oán trách: “Sao từ nhỏ cô Dư đã thích bắt nạt cô An như vậy rồi chứ?”

Chỉ một câu nói tùy tiện nhưng lại lập tức khiến Khúc Chấn Sơ run rẩy.

Anh chợt ngẩng đầu lên nhìn quản gia, đặt tấm ảnh của hai cô gái đứng trước cô nhi viện xuống trước mặt ông.

Khúc Chấn Sơ nhìn ông chằm chằm, vô cùng nghiêm túc.

“Ông nói tôi nghe, ở đây ai là An Diệc Diệp?”

Quản gia cầm hai tấm ảnh lên, so sánh kĩ càng.

Nếu lấy riêng hai tấm ảnh này ra thì hoàn toàn không phân biệt rõ được ai với ai, hồi nhỏ đều trông khá giống nhau.

Nhưng nếu như so sánh với tấm hai người họ mặc đồng phục thì có thể thấy rõ được.

Quản gia chỉ vào cô bé bím tóc đang khóc, nói: “Đây chính là cô An.”

Ngay sau đó, lại chỉ về phía cô bé còn lại.

“Đây là…”

Còn chưa nói xong, Khúc Chấn Sơ đã đứng phắt dậy.

“Không đúng! Đây là Nhã Thiểm!”

Quản gia càng không hiểu.

“Đúng thế, chính là cô An mà.”

Khúc Chấn Sơ cầm hai tấm ảnh trong tay đi qua đi lại, như bị quỷ ám.

“Không phải cô ấy, sao có thể là cô ấy được?”

“Tôi đã làm những chuyện gì rồi đây?”

Quản gia lo lắng nhìn Khúc Chấn Sơ.

“Cậu chủ, cậu sao vậy?”

Bước chân của Khúc Chấn Sơ chợt dừng lại.

“Tôi nghe nhầm tên cô ấy, nhận nhầm cô ấy, hóa ra cô ấy vẫn luôn ở bên tôi.”

“Sai rồi, sai rồi.”

Anh sốt ruột đi ra ngoài, mặc kệ tiếng kêu của quản gia, đi thẳng lên xe, giẫm chân ga, phóng nhanh xe ra ngoài.

Trong đầu anh, hai cái tên An Diệc Diệp và “Nhã Thiểm” không ngừng đan xen lẫn nhau.

- Em tên là gì? Em là Nhã Thiểm.

“Khúc Chấn Sơ, thật ra em còn một tên khác, bạn tốt của em đều gọi em là Diệc Diệp…”

- Anh Sơ, phải cười nhiều lên mới khiến nhiều người thích anh hơn. Có điều cho dù anh Sơ không thích cười, Nhã Thiểm cũng thích anh…

“Khúc Chấn Sơ, em có từng nói với anh là em thích anh chưa?”

- Anh Sơ, Nhã Thiểm sợ tối.

“Khúc Chấn Sơ, em sợ tối.”

- Tốt thật, anh Sơ tìm được người nhà của mình rồi, Nhã Thiểm cũng vẫn luôn muốn có một gia đình. Sau này anh Sơ sẽ đến thăm Nhã Thiểm chứ?

“Khúc Chấn Sơ, em cũng có thứ mình muốn bảo vệ.”

Thứ cô muốn bảo vệ chính là cô nhi viện!

Chính là cô.

“Nhã Thiểm” của anh.

Bảo bối của anh.

Vẫn luôn ở bên anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.