Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 164: Chương 164: Nhảy biển tự sát mà thôi




Chiếc xe rời đi nhanh chóng.

An Diệc Diệp ngồi nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn chiếc xe càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.

Cô tưởng rằng anh sẽ quay lại.

Anh kiểm soát cô như vậy, sao có thể rời đi như thế được?

Nhưng không.

Cô nhìn ngã tư, mắt cũng không chớp lấy một cái, nhưng vẫn không thấy Khúc Chấn Sơ quay lại.

Anh thật sự không cần cô nữa rồi…

Cơ thể An Diệc Diệp khẽ lắc lư, như là đứng không vững, sắp ngã xuống.

Cô loạng choạng tiến lên phía trước vài bước, vẻ mặt thất thần, hoàn toàn không chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của một người.

“An Diệc Diệp!”

Người đó chợt cất tiếng gọi.

An Diệc Diệp quay đầu lại, nhìn thấy một người đứng sau cô.

Đối phương đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, rõ ràng là không muốn người khác nhận ra mình.

“Đừng nói là không nhận ra tôi nữa rồi chứ?”

Đối phương lên tiếng, giọng nói quen thuộc khiến An Diệc Diệp nhíu mày lại, đầu óc hỗn độn nhanh chóng suy nghĩ.

Đối phương nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, gương mặt lại hiện lên một nụ cười.

“Sao nào? Cảm giác bị đàn ông vứt bỏ như thế nào?”

An Diệc Diệp chợt nhíu mày lại.

“Cô là… Tiêu Nhĩ Giai?”

“Chuyện ngày hôm nay là do cô làm sao?”

An Diệc Diệp kéo khẩu trang trên mặt mình xuống.

Cô ta đã trở nên tiều tụy và gầy gò hơn, quầng mắt còn thâm đen lại.

“Là tôi làm đó, nhưng thế thì có sao?”

An Diệc Diệp cảnh giác nhìn cô ta.

“Tại sao cô lại làm như vậy? Nếu cô muốn dùng tôi để uy hiếp Khúc Chấn Sơ, vậy thì có lẽ cô phải thất vọng rồi.”

“Đương nhiên, chuyện vừa nãy cũng không phải tôi chưa nhìn thấy.”

Tiêu Nhĩ Giai dang hai tay ra, nói: “Chỉ là một nhà họ Tiêu nhỏ bé mà thôi, mất rồi thì mất. Tôi chỉ đang nghĩ…”

Cô ta nói, rồi chợt tiến lên hai bước, đi đến trước mặt An Diệc Diệp, hơi cúi người xuống, ghé vào tai cô.

Gương mặt vốn đang mang ý cười nhạt chợt trở nên dữ tợn.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, sao cô còn chưa chết đi?”

Câu này vừa thốt ra, An Diệc Diệp liền sợ hãi vội lùi về phía sau.

Vừa cửa động, cô lại va phải thứ gì đó!

Cô vội quay người qua nhìn, còn chưa nhìn rõ đã có một bàn tay bịt miệng và mũi cô lại.

Mùi hương nhức mũi xộc vào khoang miệng, An Diệc Diệp giãy giụa mạnh mẽ.

Nhưng hai tay của đối phương siết chặt chiếc khăn, ngay lập tức, cơ thể An Diệc Diệp mềm nhũn, hoàn toàn mất đi ý thức.

Tiêu Nhĩ Giai nhìn An Diệc Diệp toàn thân vô lực, cô ta nhếch miệng cười.

“Phùng Tấn, anh đưa cô ta lên xe đi.”

Phùng Tấn cất khăn tay đi, nhanh chóng bế An Diệc Diệp lên chiếc xe bên cạnh đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Hai người lên xe, huênh hoang rời đi.

Phùng Tấn nhìn An Diệc Diệp bị đặt phía sau xe, có chút do dự nói: “Không phải chúng ta đã nói rõ với Khúc Diên Nghị là không làm hại cô ta rồi sao?”

Tiêu Nhĩ Giai nghe thấy câu nói này, quay đầu qua nhìn, còn cười nói: “Không ai giết cô ta cả.”

Ánh mắt cô ta hiện lên tia u ám.

“Cũng chỉ vì chính cô ta thương tâm tuyệt vọng sau khi bị Khúc Chấn Sơ vất bỏ nên mới nhảy biển tự vẫn mà thôi.”

Cô ta nói một cách thờ ơ, giọng điệu bình thản, đến cả Phùng Tấn cũng không khỏi nhìn cô ta một cái.

Ánh mắt Phùng Tấn tràn ngập vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ đến Tiêu Nhĩ Giai lại nói ra những lời này.

Trong kí ức của anh ta, Tiêu Nhĩ Giai vẫn luôn là một người phụ nữ dịu dàng lương thiện, nhưng bây giờ lại như có điều gì đó đang dần dần thay đổi.

Tiêu Nhĩ Giai thấy được ánh mắt của anh ta, cười nói: “Có phải anh cảm thấy em quá ác độc hay không?”

Phùng Tấn không nói gì.

Cô ta lại nói tiếp: “Là cô ta đã khiến em thành ra như vậy, khiến cả nhà họ Tiêu tan cửa nát nhà, rơi đến bước đường người người đuổi đánh, em làm vậy có sai sao?”

Cô ta nói, tâm trạng trở nên kích động.

“Em cũng chỉ muốn bảo vệ hai chúng ta mà thôi, An Diệc Diệp biết quá nhiều thứ, không thể giữ cô ta lại.”

Thấy Phùng Tấn mãi vẫn không lên tiếng, Tiêu Nhĩ Giai đặt tay lên vai anh ta.

“Không phải anh nói anh yêu em sao? Đến một yêu cầu bé nhỏ như vậy anh cũng không thể thỏa mãn cho em sao?”

Phùng Tấn mấp máy môi, cuối cùng cũng không cất lời từ chối, chỉ gật đầu.

Tiêu Nhĩ Giai hài lòng nở nụ cười, dựa đầu lên vai anh ta.

“Em biết anh sẽ mãi ở bên em mà, chỉ cần chúng ta giải quyết xong cô ta, bất kể anh đi đâu, em cũng sẽ đi theo anh.”

“Không phải anh muốn có con sao? Em có thể sinh cho anh một đứa nữa.”

Phùng Tấn gật đầu.

“Vì em, anh làm gì cũng được.”

Tiêu Nhĩ Giai vui mừng quay sang, hôn lên miệng anh ta.

“Anh thật tốt.”

Chiếc xe huênh hoang đi trên đường, lái ra khỏi trung tâm thành phố, đi về phía bãi biển ngoại thành.

Lúc này, Khúc Chấn Sơ đã trở về lâu đài.

Quản gia đang lo lắng sốt vó, thấy anh về, vội bước tới.

“Cậu chủ, vệ sĩ đã tìm hết những bệnh viện ở gần đây rồi, nhưng vẫn không tìm ra tung tích của cô An, tiếp theo bọn họ định đi…”

“Không cần tìm nữa.”

Quản gia còn chưa nói xong thì đã bị Khúc Chấn Sơ ngắt lời.

Ông ngơ ra, như là nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm hay không.

Ông tò mò nhìn Khúc Chấn Sơ.

Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu, nói: “Không cần tìm nữa, cô ấy đã đi rồi.”

Quản gia ngơ ra.

“Đi rồi?”

Ông nhìn Khúc Chấn Sơ nhưng lại thấy vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.

Trước đó lúc còn ở bệnh viện, cậu chủ vừa nghe An Diệc Diệp đã rời đi còn tức tối đuổi theo, lửa giận ngợp trời.

Sao mà chỉ mới vài tiếng ngắn ngủi lại đột nhiên thay đổi ý định rồi?

Đây hoàn toàn không phải tác phong thường ngày của Khúc Chấn Sơ.

Quản gia nghĩ một lúc, vẫn thấy không yên tâm, vội đuổi theo.

“Cậu chủ, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao cô An có thể vô duyên vô cớ rời đi như vậy được? Có phải có hiểu nhầm gì đó hay không?”

Khúc Chấn Sơ không trả lời câu hỏi của ông, mà đi thẳng lên phòng làm việc trên tầng ba, ngồi xuống ghế.

“Là tôi để cô ấy đi.” Anh nói.

Quản gia trợn mắt, kinh ngạc nhìn anh.

Ông hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi đây là chuyện do Khúc Chấn Sơ làm.

Trong hơn mười năm quản gia đi theo Khúc Chấn Sơ, bất kể là ai lừa gạt Khúc Chấn Sơ, kết quả cuối cùng đều vô cùng thảm thiết.

Ham muốn chiếm hữu của cậu chủ đối với An Diệc Diệp là điều trước nay chưa từng có, ông có thể thấy rõ được, cậu chủ không nỡ khiến An Diệc Diệp tổn thương, nên mới luôn nhốt cô bên mình.

Thái độ của Khúc Chấn Sơ nhìn có vẻ bình tĩnh đến mức kì lạ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh mở hợp đồng trên bàn ra, như là bây giờ sẽ tiếp tục làm việc.

“Ông còn có việc gì không? Nếu không thì có thể lui ra rồi.”

Quản gia gật đầu, rồi lại lắc đầu, ông muốn hỏi xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.

Đang định lên tiếng, ông chợt nhớ đến một chuyện.

“Cậu chủ! Tấm ảnh trước đó mà cậu đưa tôi, tôi đã ghép ra rồi, tổng cộng có hai tấm!”

Ông quay người chuẩn bị đi ra ngoài.

“Cậu đợi một chút, tôi sẽ đi lấy ngay.”

Không ngờ Khúc Chấn Sơ lại không hề để tâm đến, xua xua tay.

“Không cần nữa, mấy tấm ảnh đó ném đi là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.