Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 176: Chương 176: Ông trời cũng phải nghe lời tôi




Giọng nói của Khúc Chấn Sơ cực kỳ nhẹ nhàng, như được gió đêm thổi tới.

“Tôi biết cô vẫn còn sống mà.”

“Bởi vì tôi từng làm giao dịch với ông trời, ngay cả ông ấy cũng phải nghe lời tôi.”

Anh khẽ nói.

Hình như An Diệc Diệp đã nghe thấy điều gì đó, nên khẽ nhíu mày, trở người, nhưng lại nặng nề ngủ thiếp đi.

Khúc Chấn Sơ đứng cạnh giường, nhìn chằm chằm gương mặt cô suốt một tiếng đồng hồ.

Đến khi nghe thấy tiếng nói chuyện của vệ sĩ ở bên ngoài, trời cũng hừng sáng, anh mới luyến tiếc rời đi.

Hôm sau.

Bà Nguyễn phát hiện, toàn bộ thám tử điều tra nhà họ Nguyễn lúc trước đều đồng loạt thu tay về.

Như thể Khúc Chấn Sơ đã từ bỏ việc tìm kiếm bóng dáng An Diệc Diệp.

Nghe thấy tin tức này, bà lại nhíu mày.

Quản gia đứng bên cạnh nói: “Có lẽ giờ Khúc Chấn Sơ đã tin rằng, cô chủ đã chết rồi nên mới từ bỏ việc tìm kiếm.”

Nhưng bà Nguyễn lại không nói gì.

Kể từ hôm qua bà gặp mặt Khúc Chấn Sơ, từ biểu hiện của anh có thể thấy, anh cực kỳ cố chấp với An Diệc Diệp, nên anh sẽ không bao giờ từ bỏ đơn giản như vậy.

Có lẽ trong chuyện này đã xảy ra vấn đề gì đó.

Bà ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Bảo bọn họ cẩn thận một tý, đừng để lộ sơ hở.”

Tối hôm đó, Khúc Chấn Sơ lại tới thăm.

Anh cẩn thận né tránh tất cả vệ sĩ, tiếp tục đi tới bên ngoài phòng của An Diệc Diệp, thấy cô đã ngủ mới lặng lẽ đi vào trong.

Mọi thứ đều lặng yên không một tiếng động, không hề có ai phát hiện ra.

Đường đường là người sáng lập tập đoàn M.I, là ác quỷ trong miệng mọi người, nhưng mỗi tối lại lén lút lẻn vào phòng người khác.

Anh tham lam ngắm nhìn An Diệc Diệp đang ngủ say sưa, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng thâm tình nồng đậm không thể phai nhòa.

Khúc Chấn Sơ giơ tay lên, nhẹ nhàng để cạnh tay An Diệc Diệp, nhưng lại không dám nắm lấy, vì sợ sẽ đánh thức cô.

Anh nói cực kỳ nhỏ nhẹ: “Cô đừng lo, tôi sẽ nhanh chóng đón cô về.”

Sẽ sớm thôi, chỉ cần anh loại bỏ toàn bộ chướng ngại vật, này, anh sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội tổn thương An Diệc Diệp nữa.

Anh nhẹ nhàng khi trời dần sáng, cuối cùng Khúc Chấn Sơ cũng luyến tiếc rời đi.

Bà Nguyễn ngày càng cảm thấy có gì đó sai sai.

Với tính cách của Khúc Chấn Sơ, không đời nào lại từ bỏ nhanh như vậy.

Thậm chí bà còn nghĩ nếu Khúc Chấn Sơ đuổi tới cùng, thì bà sẽ đưa An Diệc Diệp ra nước ngoài, đợi giải quyết xong mọi chuyện ở đây mới đưa cô về.

Ai dè Khúc Chấn Sơ lại thay đổi vẫn chưa sáng hẳn, thời gian vẫn còn sớm.

Bà Nguyễn đã thức dậy, đi tới phòng của An Diệc Diệp.

Bà vừa bước vào rừng phong, đã nhìn thấy một bóng người đang đi ra từ trong phòng An Diệc Diệp.

Bà nhất thời sửng sốt, định lên tiếng gọi người thì nhìn thấy gương mặt người đó.

Khúc Chấn Sơ?

Bà mới nhìn thấy Khúc Chấn Sơ bước ra khỏi phòng.

Bà nhất thời hiểu rõ, thảo nào trước đó anh lại từ Diệc Diệp ở đây từ lúc nào?

Bà Nguyễn nhớ lại mọi chuyện trước đó, nhưng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở chỗ nào?

Bà không đi qua đó, mà lẳng lặng quan sát từ xa.

Có lẽ bắt đầu từ hôm qua Khúc Chấn Sơ đã biết tung tích của An Diệc Diệp, nhưng tại sao anh lại lộ mặt mang người đi?

Bà Nguyễn nhíu mày, từ khi biết An Diệc Diệp sống khổ sở trong khoảng thời gian ở nhà họ Khúc, bà đã thề rằng, sẽ không bao giờ để An Diệc Diệp ở bên Khúc Chấn Sơ nữa.

Thậm chí bà còn muốn cho anh trả giá xứng đáng về những chuyện anh đã làm.

Bà đứng ở đó một lúc, đến khi trời sáng hẳn, cuối cùng bà cũng hạ quyết tâm.

Hôm sau, sự xuất hiện của tấm thiệp mời nhất thời khiến cả Kinh Thành sôi sục.

Bà Nguyễn lại tổ chức tiệc tối, mời toàn bộ danh môn vọng tộc tới dự.

Toàn bộ người nhận được thiệp mời đều mơ màng.

Theo quy tắc nhà họ Nguyễn, chỉ khi nào đổi gia chủ mỗi đời mới tổ chức tiệc tối, nên phải cách mấy chục năm mới tổ chức một lần.

Nhưng giờ cách bữa tiệc mà bà Nguyễn kế thừa nhà họ Nguyễn lần trước, chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủi.

Sao nhanh như vậy đã có tiệc mới nữa rồi?

Trước giờ bà Nguyễn này chưa từng đi theo nguyên tắc thông thường.

Là con một nhà họ Nguyễn, nhưng lại nhất quyết không chịu kết hôn, ban đầu ông bà cụ nhà họ Nguyễn uy hiếp dụ dỗ thế nào, bà ta cũng không khuất phục

Nhưng đợi tới khi kế thừa gia sản, bà ta lại đột ngột tuyên bố mình sẽ kế hôn.

Từ lúc tuyên bố kết hôn đến giờ, bọn họ chưa từng nghe thấy tin tức bà ta sẽ kết hôn với ai.

Sóng gió lần trước còn chưa lắng xuống, chưa tới mấy ngày, bà ta lại tổ chức bữa tiệc thứ hai.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Không ai nghĩ ra, cũng chẳng thể hiểu nổi.

Lúc Khúc Chấn Sơ nhận được thư mời, anh nhíu mày, cũng không thể nhìn thấu thái độ của bà Nguyễn này.

Chiết Lam tò mò nhìn Khúc Chấn Sơ, mấy ngày trước anh ấy thành công bước vào nhà họ Nguyễn, sau khi quay về đã bảo bọn họ rút hết người đang điều tra tìm kiếm An Diệc Diệp.

Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tâm trạng anh ấy tốt lên từng ngày, nhanh chóng ra khỏi sương mù lúc trước.

Mặc dù bọn họ rất vui mừng, nhưng cũng cảm thấy hơi khác thường.

Trước đây anh ấy còn suy sụp vì chuyện của An Diệc Diệp, sao giờ lại khôi phục nhanh như vậy?

Chiết Lam nhìn anh ấy hỏi: “Anh Khúc, anh có muốn đi dự bữa tiệc lần này không?”

Khúc Chấn Sơ gật đầu.

“Tất nhiên là có rồi.”

Mặc dù anh không biết rốt cuộc bà Nguyễn định làm gì, nhưng chỉ cần có thể bước vào nhà họ Nguyễn, tới gần An Diệc Diệp một bước, thì anh chẳng hề chùn bước.

Thiệp mời về bữa tiệc thần bí nhanh chóng phát khắp trong ngoài Kinh Thành, tối hôm sau, toàn bộ danh môn vọng tộc nổi tiếng ở đây.

Dù là nhà giàu mới nổi hay nam lưu lượng, tất cả đều tề tựu trong nhà họ Nguyễn, chẳng có ai vắng mặt.

Khúc Chấn Sơ nhìn qua đó, ông Trương, ông Bành, ông Từ, dù là quan chức mới thăng tiến hay quan lớn thường xuất hiện trên TV, cũng đều có mặt ở đây.

Ai cũng mang theo vẻ thắc mắc, không hiểu rốt cuộc bà Nguyễn định làm gì.

Bọn họ nghe ngóng lẫn nhau, nhưng không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Khúc Chấn Sơ vừa bước vào, mọi người đã đổ dồn ánh mắt về phía anh.

Mấy ngày trước, chuyện anh náo loạn trên biển để tìm kiếm An Diệc Diệp đã truyền đến tai mỗi người.

Chuyện thay đổi đột ngột, ngay cả mấy người ngoài như bọn họ nhìn thấy cũng hãi hùng khiếp vía, huống chi là bản thân Khúc Chấn Sơ.

Ai cũng biết tình cảm mà Khúc Chấn Sơ dành cho An Diệc Diệp sâu đậm đến cỡ nào.

Bọn họ vốn tưởng rằng, kể từ đây Khúc Chấn Sơ sẽ ngã xuống chẳng thể gượng dậy, ai dè chỉ mới mấy ngày, anh đã có tâm trạng đi dự tiệc.

Thậm chí họ còn nghe nói, hai ngày trước anh đã sớm rút hết người và tiền dùng để tìm kiếm An Diệc Diệp về, vô tình đến mức ngay cả họ cũng phải líu lưỡi.

Bọn họ đều không hiểu nổi rốt cuộc Khúc Chấn Sơ đang nghĩ gì.

Dù thay lòng cũng không thể thay đổi nhanh như vậy?

Trước sau chưa tới một tuần đã quên hết rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.