Lời này của bà Nguyễn khiến bàn tay đang đặt phía sau của Khúc Chấn Sơ đột nhiên siết chặt.
Anh từ từ hít vào một hơi.
“Là tôi sai, tôi hối hận rồi…”
Bà Nguyễn đứng dậy: “Câu này cậu nên nói với An Diệc Diệp chứ không phải nói với tôi. Cậu Khúc, cậu không cần cố chấp với nhà họ Nguyễn, cũng đừng mong tìm được An Diệc Diệp ở đây, hãy đi khi vẫn còn sớm.”
Khúc Chấn Sơ còn định nói gì nữa nhưng bà Nguyễn đã giơ tay lên, khẽ hất mu bàn tay về phía ngoài.
“Quản gia, tiễn cậu ấy đi.”
Khúc Chấn Sơ cắn răng, im lặng một lúc rồi mới nói: “Nếu vậy thì hôm khác tôi sẽ tới.”
Nói xong anh xoay người, đi cùng quản gia.
Sau khi anh đi, bà Nguyễn nhấp một ngụm trà rồi mới quay người rời đi.
Bà ra khỏi phòng khách, đi thẳng qua sân, tới bên ngoài căn phòng bên cạnh rừng phong.
Còn chưa vào bà đã nhìn thấy An Diệc Diệp đang hồn bay phách lạc ngồi trên ghế.
Bà rất đau lòng, nhấc chân bước vào, nhẹ giọng nói: “Những lời cậu ta vừa nói, con đã nghe thấy rồi?”
An Diệc Diệp gật đầu, nước mắt rưng rưng.
“Anh ấy thích tôi, anh ấy nói tôi là vợ anh ấy.”
“Con tin?”
Bà Nguyễn đưa tay đặt lên mu bàn tay cô.
“Nói cho bác, cậu ta đã nói những lời như này mấy lần rồi, nhưng sau mỗi lần nói xong anh ta lại đối xử với con thế nào?”
An Diệc Diệp sững sờ, cắn môi dưới, không nói gì.
Thấy cô do dự, bà Nguyễn lại nói tiếp: “Cho dù không vì Khúc Chấn Sơ, lẽ nào con không muốn báo thù nữa?”
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn bà.
Bà Nguyễn cất giọng đều đều: “Dư Nhã Thiểm tự tay đốt cô nhi viện Thần Hi, viện trưởng Trần chết trong biển lửa, đám trẻ không có nơi để ở, bây giờ vẫn đang ở trại tị nạn.
Mà bây giờ vết thương trên mặt cô ta đã được chữa lành, tuy cô ta từ bỏ Khúc Chấn Sơ nhưng lại leo lên một cành cao khác. Với thủ đoạn của cô ta, không tới một tháng nữa, cô ta sẽ gả vào nhà họ Võ.
Tiêu Nhĩ Giai và Phùng Tấn đẩy xon xuống vách đó, đến giờ vẫn chưa có tung tích.
Người nhà họ Khúc đã sớm biết thân phận thật sự của con nhưng không hề nhắc đến, ngược lại còn gây khó dễ cho con khắp nơi. Vụ tai tiếng của con với Mai Ấn tay hợp tác tạo thành.”
Bà ta cất giọng đều đều nói hết mọi chuyện, không có vui buồn, không cô cực kỳ chấn động.
Không ngờ bà Nguyễn lại điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Bà Nguyễn nói tiếp: “Con định để họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật vậy sao?”
“Không.”
Sự kiên định ánh lên trong mắt An Diệc Diệp.
“Nhưng bây giờ tôi không có khả năng…”
Bà Nguyễn cười nhẹ nhàng, ánh mắt lộ vẻ tự tin và uy nghiêm khi đã giữ chức vị cao thời gian dài.
“Con có.”
Bà nhìn An Diệc Diệp: “Mọi thứ nhà họ Nguyễn có, bà ta, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Tại sao?
Bà Nguyễn cứu cô và đưa cô về nhà chăm sóc, bây giờ còn nói có thể giúp cô báo thù, giao tất cả mọi thứ của nhà họ Nguyễn cho cô.
Nhưng tại sao bà ta lại làm vậy?
Cô cau mày, khó hiểu nhìn bà Nguyễn.
“Tôi có thể hỏi vì sao bà lại giúp tôi không?”
Bà Nguyễn hơi xúc động.
“Bởi vì bác không muốn con phải chịu bất cứ tổn thương nạt.
An Diệc Diệp lưu lạc ở bên ngoài đã lâu, bà cần phải cho cô biết rõ điều này.
Bà sẽ tự tay dựng lên sự tự tin và khả năng cho cô.
Màn đêm buông xuống.
Màn đêm dần bao trùm ngôi nhà của nhà họ Nguyễn ở trung tâm thành phố, như một lớp vải tuyn nhẹ nhàng phủ lên, tựa như mỹ nhân nằm nghiêng.
Mấy vệ sĩ đúng giờ đi kiểm tra xung quanh.
Bây giờ đã là ba giờ sáng, lúc mọi người buồn ngủ nhất, nhưng họ lại không hề lơi là.
Khi mấy người vừa đi, một bóng người từ từ từ bước ra từ trong bóng tối, xuất hiện ở nơi họ đã rời đi.
Dựa vào ánh trăng, Khúc Chấn Sơ quan sát cảnh vật xung quanh, nhớ lại trưa nay mình đi vào như thế nào.
Anh đã ghi nhớ bố cục của ngôi nhà trong đầu, chờ năm ngày chỉ vì lần tới ngày hôm nay.
Anh vừa quan sát xung quanh vừa đi qua sân, nhanh chóng đến chỗ rừng phong.
Theo điều tra trước đó, mấy ngày vừa rồi rừng phong này của nhà họ Nguyễn không có ai ở.
Nhưng sau này lại thành nơi không ai được tuỳ ý đi vào.
Khúc Chấn Sơ nghĩ đến hai tách trà nhìn thấy trưa nay ở chỗ bà Nguyễn, ánh mắt anh trở nên tối hơn.
Anh tin chắc rằng An Diệc Diệp đang ở đây.
Đi về phía trước một lúc, tránh mấy camera và vệ sĩ, cuối cùng anh cũng đến bên ngoài căn phòng bên cạnh rừng phong.
Căn phòng ấm cùng đang sáng đèn, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ, ấm áp và đẹp đẽ.
Nhịp tim của Khúc Chấn Sơ tăng nhanh, anh mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, anh đứng đó một lúc lâu mới lấy hết can đảm bước vào.
Anh đẩy cửa, thậm chí còn nín thở, như thể sợ sẽ khiến người bên trong sợ hãi.
Người trong phòng đã ngủ, nhưng ngọn đèn nhỏ cạnh giường vẫn sáng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lòng Khúc Chấn Sơ mừng rỡ, động tác cũng trở nên thận trọng hơn.
Anh biết khi ngủ, An Diệc Diệp thích bật đèn nhỏ.
Vì cô sợ tối.
Khúc Chấn Sơ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bước vào.
Nương theo ánh đèn mở, anh bước đến bên giường.
Khoảnh khắc nhìn rõ người trên giường, dường như cả thế giới đều dừng lại.
Anh đứng bên giường, khóe miệng chậm rãi nhếch lên ý cười.
Niềm vui sướng lan tận đáy mắt, thấm đẫm từng tế bào trong cơ thể anh.
Anh nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường.
Anh biết mà.
Cục cưng của anh.
Tình yêu cả đời của anh.
Chắc chắn sẽ không rời xa.
An Diệc Diệp nằm trên gối, hai mắt nhắm lại.
Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cô, hàng mi dài của cô in bóng mờ dưới đôi mắt.
Khúc Chấn Sơ lại gần hơn chút, nhìn lồng ngực khẽ phập phồng vì hô hấp của cô, trong lòng bình yên hơn bao giờ hết.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng khi gặp lại An Diệc Diệp, trong lòng sẽ bình yên đến vậy, niềm vui lan ra khắp cơ thể.
Chỉ một cái liếc mắt, để anh đi thẳng từ địa ngục lên thiên đường, không cần những cánh hoa rườm rà và bậc thang xoắn.
Niềm vui bất ngờ khiến anh khó tin cảnh tượng trước mắt là sự thật.
Anh không kìm được đưa tay làm động tác trẻ con mà trước đây anh luôn khinh thường, đó là tự nhéo mình.
Sau đó anh cười mãn nguyện.
Tất cả đều do cô gái này mang lại.
Anh nhẹ nhàng bước tới, quỳ một gối xuống bên cạnh giường, nhìn An Diệc Diệp ở khoảng cách gần.
Cô ngủ rất sâu, không hề phát hiện ra anh.
Sau khi ngắm nhìn một hồi lâu, Khúc Chấn Sơ mới nghiêng người, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô như chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, An Diệc Diệp vẫn không phát hiện