Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 241: Chương 241: Phát điên chỉ trong một suy nghĩ




Hai người nhanh chóng đi tới bệnh viện tâm thần vùng ngoại ô.

Sân nhỏ âm u đáng sợ, dù đang là buổi trưa cũng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn tòa nhà màu trắng mục nát ở trước mắt, còn chưa đi vào, đã cảm thấy ngột ngạt một cách nặng nề rồi.

Hai người nhanh chóng đi vào, sau khi đi qua trạm gác kiểm tra chứng minh thư rườm rà, cuối cùng bọn họ cũng được vào trong bệnh viện.

Lần trước An Diệc Diệp cùng Khúc Chấn Sơ tới đây, thì Khúc Nguyên Vũ đang ngồi xổm nghịch đất trong sân ở bên ngoài.

Nhưng lần này cô và quản gia đi vào, lại không thấy ít người ở trong sân.

Cô đi thẳng vào trong thì thấy Khúc Nguyên Vũ đang ngồi trên xích đu, ông ta khẽ híp mắt lại, đung đưa chiếc ghế, trông có vẻ vô cùng thích thú.

An Diệc Diệp vừa nhìn thấy ông ta thì cảm thấy hơi kỳ lạ.

Trông Khúc Nguyên Vũ không khác gì lần trước, gần như không có gì thay đổi.

Nhìn từ xa thì không khác gì người bình thường.

Tim cô nhất thời đập mạnh, vội đi qua đó.

“Ông Khúc.”

Cô khẽ gọi, nhưng Khúc Nguyên Vũ lại không có phản ứng gì.

“Ông Khúc?”

An Diệc Diệp giơ tay khẽ chạm vào cánh tay ông ta.

Khúc Nguyên Vũ bỗng mở mắt ra, rồi túm chặt tay An Diệc Diệp, cắn xuống ngay.

An Diệc Diệp bị ông ta làm cho giật mình, nên chậm một bước, bị ông ta cắn vào hổ khẩu.

Khúc Nguyên Vũ cắn xé như một kẻ điên, tay An Diệc Diệp nhanh chóng chảy máu.

Quản gia vội đi tới, ngay cả mấy cô y tá ở bên cạnh cũng vội vàng chạy tới.

Cuối cùng mấy người hợp sức mới cứu được An Diệc Diệp, nhưng tay cô đã máu me be bét.

Mà bên này, Khúc Nguyên Vũ vẫn đang nhoẻn miệng cười.

Trên môi và răng của ông ta vẫn còn dính máu, khiến người khác thấy mà sợ.

Kẻ điên.

Quản gia vội dùng băng gạc đè vết thương giúp An Diệc Diệp, không hiểu tại sao Khúc Chấn Sơ lại nghi ngờ Khúc Nguyên Vũ.

Người trước mặt này làm sao có thể?

An Diệc Diệp và quản gia liếc nhìn nhau, rồi hỏi thăm mấy cô y tá.

Theo quan sát của họ, khoảng thời gian này Khúc Nguyên Vũ vẫn điên điên khùng khùng y như lúc trước, chẳng có gì thay đổi.

An Diệc Diệp không hỏi được manh mối gì, đành phải rời đi.

Có lẽ Khúc Chấn Sơ đã nghĩ quá nhiều.

Nhưng bọn họ chưa rời đi được mấy phút, thì một chiếc xe khác cũng từ từ lái vào bệnh viện tâm thần vắng vẻ này.

Chiếc xe màu đen không đi qua trạm gác rườm rà, mà chạy thẳng vào trong.

Cửa xe mở ra, Khúc Kiều liền bước xuống xe.

Ông ngửa đầu nhìn bầu trời, rồi đi qua sân, đi thẳng vào trong.

Ông nhanh chóng đi tới nơi mà An Diệc Diệp vừa mới tới.

Khúc Nguyên Vũ đang cầm một chiếc khăn màu trắng, lau tỉ mỉ vết máu ở khóe miệng.

Sau khi hai người An Diệc Diệp rời đi, ông ta lại nằm xuống xích đu, khẽ đung đưa.

Khúc Kiều đi tới trước mặt ông ta, khẽ cúi đầu nói.

“Ba, chúng ta đi thôi.”

Khúc Nguyên Vũ mở mắt ra, trong đôi mắt không hề có vẻ mơ màng, ngược lại còn rất tỉnh táo.

Ông nhìn Khúc Kiều ở trước mặt, rồi lên tiếng hỏi.

“Giờ Khúc Chấn Sơ thế nào rồi?”

“Chấn Sơ đã bị cảnh sát nghi ngờ, giờ đang bị bắt giam chờ xét xử, trước khi điều tra rõ sẽ không được thả ra.”

“Vậy thì tốt.”

Khúc Nguyên Vũ hừ lạnh, ông lườm Khúc Kiều ở trước mặt, bỗng lớn tiếng.

“Con còn thương xót cho nó?”

Khúc Kiều lúng túng nói: “Nói thế nào thì nó cũng là con cháu nhà họ Khúc...”

Sắc mặt Khúc Nguyên Vũ càng khó coi hơn, ông đập mạnh xuống tay ghế.

“Con xem nó là con trai, nhưng nó có xem con là ba không?”

“Con hãy thu lại nỗi đau lòng vô duyên vô cớ đó cho ba! Con quên rằng trước đây nó đã đối xử với chúng ta như thế nào à? Nhà họ Khúc chỉ cần một người thừa kế là đủ rồi.”

“Ba...”

“Con đừng nói nữa.”

Khúc Nguyên Vũ đứng dậy quở trách: “Người thừa kế mà ba vừa ý là Diên Nghị. Vì có người ba nhu nhược như con, nên nhà họ Khúc mới ra nông nỗi này.”

Khúc Kiều mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Khúc Nguyên Vũ cầm gậy ở bên cạnh mình, rồi xoay người đi ra ngoài.

“Con đưa ba lên xe đi, ba muốn gặp Diên Nghị.”

Ông vừa đi vừa nói: “Khúc Chấn Sơ sẽ nhanh chóng nắm được sơ hở, nên chúng ta không có nhiều thời gian đâu, mà phải nhân cơ hội này đánh nó đến mức không ngóc đầu lên được.”

“Tập đoàn M.I chỉ là nỗi vất vả của Khúc Chấn Sơ để nhà họ Khúc hưởng lộc mà thôi.”

Khúc Kiều há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải gật đầu.

“Con biết rồi, ba.”

Dứt lời, ông liền dẫn Khúc Nguyên Vũ ngồi lên xe, rồi rời khỏi bệnh viện tâm thần đã nhốt ông ta trong 5 năm qua.

Ở bên này, An Diệc Diệp lại mất mọi manh mối.

Dư Nhã Thiểm được đưa đến lâu đài cổ, nhưng cô ta vừa nghe thấy chuyện của Tiêu Nhĩ Giai, còn ngạc nhiên hơn cả An Diệc Diệp.

“Khúc Chấn Sơ giết cô ta rồi ư?”

An Diệc Diệp cau mày, quan sát vẻ mặt của cô ta.

“Cô không biết chuyện này?”

Dư Nhã Thiểm bất mãn: “Tất nhiên là tôi không biết rồi, chuyện này đâu liên quan gì đến tôi? Từ lúc Tiêu Nhĩ Giai phát điên đốt viện bảo tàng, tôi đã đoán ra, chắc chắn Khúc Chấn Sơ sẽ không bỏ qua cho cô ta, nên vội vàng mỗi người một ngả với cô ta.”

Cô ta nhìn An Diệc Diệp, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô định đẩy cái chết của cô ta lên người tôi?”

An Diệc Diệp không nhìn ra manh mối gì, nên hỏi tiếp: “Nếu đã như thế thì lúc Khúc Chấn Sơ xảy ra chuyện, cô đang ở đâu?”

“Tôi ở khách sạn. Người trong khách sạn đều có thể làm chứng cho tôi.”

Cô ta mất kiên nhẫn đáp, rồi bật dậy, cúi đầu nhìn An Diệc Diệp.

“An Diệc Diệp, tôi nói cho cô biết, cô không phải là cảnh sát, nên cô không có tư cách tra hỏi tôi.”

Dứt lời, cô ta đứng dậy nhìn xung quanh, rồi xoay người định rời đi.

Nhưng vừa đi được một bước, quản gia đang đứng phía sau bỗng vươn tay ra ngăn cản.

Dư Nhã Thiểm ngừng bước, quay đầu nhìn An Diệc Diệp.

“Cô có tin tôi kiện mấy người tội bắt cóc không? Đến lúc đó, hai người có thể làm đôi uyên ương bỏ mạng ở trong tù.”

An Diệc Diệp nhìn chằm chằm Dư Nhã Thiểm một lát, rồi mới khoát tay với quản gia.

Giờ quản gia mới thả người.

Dư Nhã Thiểm bất mãn nhìn chằm chằm An Diệc Diệp, trước khi đi còn nói: “An Diệc Diệp, cô có từng nghĩ, nếu không có cô, liệu Khúc Chấn Sơ có đi tới bước đường này không? Anh ta giết người vì ai?”

Dứt lời, cô ta nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của An Diệc Diệp, rồi khẽ cười, dứt khoát xoay người rời đi.

An Diệc Diệp ngồi thẳng lưng, bất động trên sofa.

Quản gia nghe Dư Nhã Thiểm nói thế, thì lo lắng nhìn An Diệc Diệp.

Ông đang định đi tới an ủi cô, nhưng An Diệc Diệp đã đứng dậy trước một bước.

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi nói: “Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta vẫn phải tìm tiếp.”

“Nếu bên Chiết Lam có manh mối, nhớ phải gọi cho tôi. Tôi về nhà họ Nguyễn một chuyến, để xem bên đó có tin tức gì không.”

Trong lúc An Diệc Diệp bận bịu tìm kiếm chứng cứ mới, thì hoạt động thôn tính tập đoàn M.I cũng ồ ạt kéo đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.