Trong mấy ngày Khúc Chấn Sơ bị đưa vào trại giam, dưới sự dẫn dắt của Khúc Diên Nghị, đã giành được mấy hạng mục liên tiếp vốn do tập đoàn M.I phụ trách.
Có người nhanh chóng đoán ra ý đồ của nhà họ Khúc.
Đối với chuyện lần này, trong lòng mỗi người nghĩ mỗi khác.
Có người cảm thấy, nhà họ Khúc thừa nước đục thả câu với người thân của mình, không hề có giới hạn, khiến người coi thường.
Nhưng một số người lại cảm thấy, trước đây Khúc Chấn Sơ cũng không đối tốt với nhà họ Khúc, đã cướp đi không ít hạng mục, còn mạnh mẽ chèn ép.
Giờ nhân lúc anh gặp nạn lấy mạng anh, đã sớm là chuyện thường tình trong giới thương trường.
Mặc kệ là dùng thủ đoạn nào, chỉ cần là người chiến thắng cuối cùng là được.
Kẻ thua cuộc mãi mãi là kẻ thua cuộc.
Biến động lớn nhất trong chuyện lần này chính là, có lẽ cục diện kiềng ba chân vừa mới hình thành sẽ bị đổi mới.
Trong tình huống này, một số công nhân viên trong tập đoàn M.I cũng bắt đầu rục rịch.
Chiết Lam vừa phải quan tâm tình hình công ty, vừa phải đích thân điều tra vụ án của Khúc Chấn Sơ, rất nhanh đã bắt đầu quần áo tả tơi, thiếu điều phân thân.
An Diệc Diệp lại tới tập đoàn M.I.
Cô vừa bước vào, đã nhìn thấy tình trạng bất ổn trong công ty.
Không ít người mất tập trung làm việc, mà quay đầu nhìn An Diệc Diệp, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.
Bọn họ đều đang xem chừng là mình nên đi, hay ở lại?
An Diệc Diệp phớt lờ bọn họ, mắt nhìn thẳng, đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Tầng 66 là văn phòng làm việc của Khúc Chấn Sơ, đồng thời cũng là phòng hội nghị thảo luận chuyện hệ trọng.
Chiết Lam đứng ở cửa thang máy, thấy An Diệc Diệp đi lên, thì vội đi theo cô vào trong.
“Lúc tôi quay về thì phát hiện ra, bọn họ đã bắt đầu mở cuộc họp hội đồng quản trị, hình như... định đổi tổng giám đốc.”
Anh do dự nói, rồi nhìn sắc mặt An Diệc Diệp, nhưng trông cô vô cùng bình tĩnh.
An Diệc Diệp đang đứng ngoài cửa, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện lác đác vọng ra từ bên trong.
“Khoảng thời gian này Khúc Chấn Sơ bị bắt, cổ phần công ty cũng giảm mạnh, giờ những đơn hàng đã nắm trong tay cũng bị cướp mất.”
“Giờ loạn trong giặc ngoài, nếu Khúc Chấn Sơ không quay về, thì chúng ta phải làm thế nào?”
“Có trời mới biết chừng nào cậu ta mới được thả ra, rồi quay về công ty.”
Mấy thành viên hội đồng quản trị lần lượt lắc đầu.
“Nói thì dễ lắm, cậu ta là giết người, chẳng lẽ chúng ta phải đợi tới khi cậu ta ra tù à?”
“Đến lúc đó cả công ty cũng chẳng còn gì nữa.”
Sau khi than thở một lúc, có người thừa cơ nói: “Chờ đợi như vậy cũng không phải là cách, không bằng chúng ta chọn ra một người để thay thế Khúc Chấn Sơ...”
Thấy mọi người xung quanh đều im lặng, ông ta nói tiếp: “Dù sao cũng không thể để mọi người chờ mãi như vậy đúng không? Chúng ta đợi được, nhưng công ty thì không.”
Có mấy người nhanh chóng bị thuyết phục.
“Chẳng lẽ ông đã ứng cử viên sáng giá?”
An Diệc Diệp đứng ở cửa, nhưng không mở cửa ra, mà lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Người kia thở dài, nói nhỏ.
“Chẳng phải lúc trước Khúc Diên Nghị đã cướp không ít đơn hàng từ tay chúng ta à? Tôi đã xem qua phương án của họ rồi, không thua kém gì tổng giám đốc Khúc.”
“Huống hồ, tổng giám đốc Khúc vốn là anh của Khúc Diên Nghị, giờ công ty xảy ra chuyện, nhà họ Khúc ra mặt quản lý giúp, cũng không phải chuyện gì to tát.”
“Dù sao cũng không thể để mấy chục nghìn người trong công ty thất nghiệp được, đúng không?”
“Chuyện này...”
Mọi người đang định lên tiếng, thì cửa phòng bỗng bị người khác mở ra.
Người trong phòng nhất thời giật mình, vội quay đầu lại.
Bọn họ định chửi ầm lên, thì nhìn thấy An Diệc Diệp đang đứng ở cửa, nên vội nuốt lại lời mắng chửi đã tới bên miệng.
Mấy thành viên hội đồng quản trị liếc nhìn nhau hỏi: “Cô An, ngọn gió nào đã đưa cô tới đây thế?”
“Đúng đó, nếu cô nói trước một tiếng, chắc chắn chúng tôi sẽ đích thân ra ngoài chào đón cô.”
An Diệc Diệp nhìn mấy người đang ngồi trong văn phòng.
Trong 10 thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn M.I, thì đã có sáu người đang ngồi ở đây rồi.
Từ đoạn đối thoại ban nãy của họ, thì mấy người này đều muốn dứt khoát mở thành thả binh, chắp tay dâng công ty do một tay Khúc Chấn Sơ gây dựng cho người nhà họ Khúc.
Sao An Diệc Diệp có thể cho phép chuyện này xảy ra?
Cô thu bàn tay đang mở cửa về, rồi từ tốn đi tới.
“Mấy người đang bàn chuyện gì thế?”
Mấy thành viên hội đồng quản trị liếc nhìn nhau, rồi do dự một lúc.
“Nếu công ty cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, so với việc cứ ngồi đợi tổng giám đốc Khúc quay về, không bằng chọn ra một người có thể quản lý, để ổn định lòng người.”
“Đúng đó, nếu cứ đợi mãi thế này thì chừng nào mới ngóc đầu lên được?”
An Diệc Diệp bình tĩnh lắng nghe lời oán trách của họ, rồi khẽ nhướng mày.
“Người mà các ông chọn là Khúc Diên Nghị?”
Bọn họ bị An Diệc Diệp nói trúng tim đen, thì dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
“Khúc Diên Nghị vốn là em của tổng giám đốc Khúc, bọn họ đều là người nhà họ Khúc, giờ bảo cậu ấy tới giúp, có gì sai chứ?”
“Chúng tôi chỉ nghĩ cho công ty mà thôi.”
An Diệc Diệp gật đầu.
“Các ông nói đúng, quả thật lúc này cần một người tới quản lý công ty.”
Mọi người nghe vậy, đều không ngờ An Diệc Diệp lại đồng ý nhanh như thế, còn vui vẻ gật đầu.
Nhưng An Diệc Diệp lại nói tiếp: “Nhưng các ông có ứng cử viên của các ông, thì tôi cũng có người của tôi.”
Mọi người đều quay đầu nhìn cô.
“Cô chọn ai?”
An Diệc Diệp khẽ cười, đặt hai tay lên bàn, rồi ngẩng đầu nhìn quanh văn phòng.
“Tôi.”
Mọi người nghe xong thì sửng sốt, rồi nghi ngờ nhíu mày, lắc đầu lia lịa.
“Không được.”
“Đúng vậy, đây là chuyện của tập đoàn M.I, đâu liên quan gì đến cô?”
“Chuyện này vẫn chưa đến lượt cô lên tiếng, trong tập đoàn có nhiều người xuất sắc như thế, dựa vào cái gì mà để cô tới quản lý?”
An Diệc Diệp gật đầu nói tiếp: “Dựa vào chuyện tôi là vợ Khúc Chấn Sơ, đồng thời cũng là người thừa kế hợp pháp của nhà họ Nguyễn.”
Giọng nói cô không lớn, nhưng rất hùng hồn, khí phách.
Mấy thành viên hội đồng quản trị đều bị câu nói của cô chấn động đến mức nửa ngày không nói nên lời.
Vế đầu tiên còn dễ nói, dù gì cuộc hôn nhân của hai người cũng là giả.
Nhưng ai cũng nhìn ra, Khúc Chấn Sơ xem An Diệc Diệp còn quan trọng hơn tính mạng của bản thân.
Nếu chỉ có điều này thì thôi, nhưng giờ cô còn có thân phận lớn hơn, đó là người thừa kế hợp pháp của nhà họ Nguyễn.
Chỉ riêng điều này thì ai cũng không thể ngăn cản cô.
Nếu An Diệc Diệp muốn, đừng nói là tạm thời quản lý công ty, dù là thừa cơ nuốt chửng toàn bộ tập đoàn M.I, cũng không ai dám nói một câu.
An Diệc Diệp hài lòng nhìn mọi người đã bình tĩnh lại.
“Được, kể từ hôm nay, tôi sẽ thay Khúc Chấn Sơ quản lý tập đoàn M.I, cho đến khi anh ấy quay lại.”
Mấy thành viên hội đồng quản trị bất mãn hừ lạnh, lẩm bẩm.
“Một người phụ nữ thì còn có thể làm được gì? Sớm muộn gì tập đoàn cũng phá sản. Sao có thể đợi tới khi Khúc Chấn Sơ quay về chứ?”
An Diệc Diệp liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng đáp: “Tôi nhớ, thành viên hội đồng quản trị trong công ty không được xen vào chuyện hành chính và quyết định của tổng giám đốc.”
“Điều duy nhất mà các ông cần phải làm là đợi cổ tức hằng năm, còn công ty thì không cần các ông phải bận tâm.”
Mọi người đều bị giọng điệu của An Diệc Diệp chọc tức đến mức mặt đỏ tía tai, bất mãn đập bàn đứng dậy.
“Được! Để tôi xem cô có thể quản lý công ty thành bộ dạng gì?”