Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 107: Chương 107: Tiêu nhĩ giai tới rồi!




Làn người trong sân vận động rất đông đúc, nửa tiếng trước khi bắt đầu đã chật kín người rồi.

Cầm vé khách vip mà Mai Ấn Cầm đưa bọn họ, hai người đi lên tầng hai.

An Diệc Diệp nhìn đám người đã bắt đầu hô hào ở phía dưới, trên sân khấu vẫn còn đang đóng kín màn che, buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu.

Trong lòng cô có chút bất an, lời mà Mai Ấn Cầm nói, cô cứ cảm thấy như còn ẩn chứa bí mật gì đó nữa.

Khúc Chấn Sơ vẫn đang ngồi bên cạnh tranh thủ giải quyết công việc, âm thanh ồn ào phía dưới không chút ảnh hưởng đến anh.

Nhưng nếu anh cứ mãi ngồi đây, sao cô có thể gặp Mai Ấn Cầm được?

An Diệc Diệp đang do dự xem có nên ra phía sau cánh gà xem không, thì buổi hòa nhạc đã bắt đầu rồi.

Khúc Chấn Sơ thu dọn đồ đạc, quay sang nhìn cô.

“Sao vậy?”

An Diệc Diệp vội lắc đầu, đè nén sự lo lắng trong lòng lại, ngồi xuống bên cạnh anh.

Buổi biểu diễn vừa bắt đầu, Mai Ấn Cầm rất nhanh đã lên sân khấu.

Tất cả những người hâm mộ đều phát ra tiếng gào thét rầm trời.

An Diệc Diệp xem với một tâm trạng thấp thỏm.

Khúc Chấn Sơ nhìn lên sân khấu, cảm thấy cô đang không để ý đến màn biểu diễn, thì nói: “Nếu không thích, chúng ta có thể trở về.”

“Không cần, nếu đã là vé anh ấy tặng thì cứ xem xong rồi hãy đi.”

Cô bất an ngồi đó đợi bốn tiếng đồng hồ, mãi cho đến tiết mục cuối cùng, cô mới đứng dậy.

Khúc Chấn Sơ quay sang nhìn cô.

“Em muốn đi vệ sinh…” Cô có chút căng thẳng nói.

Không ngờ Khúc Chấn Sơ cũng đứng dậy theo.

“Anh đi với em.”

An Diệc Diệp sợ hãi vội xua tay.

“Không, không cần đâu, em tự đi là được rồi.”

Khúc Chấn Sơ nghi hoặc nhìn cô, một lúc sau mới gật đầu đồng ý.

An Diệc Diệp nở nụ cười nhạt.

“Em sẽ quay lại nhanh thôi.”

Nói xong, cô nhanh chóng quay người, mở cửa rời đi.

Khúc Chấn Sơ cứ mãi nhìn ra cánh cửa kia, hoàn toàn không để ý đến sân khấu phía sau đang biểu diễn cái gì.

Một lúc sau, anh cũng đứng dậy, đi ra ngoài.

An Diệc Diệp vội vàng rời khỏi phòng bao, đi thẳng về phía sau cánh gà.

Lúc này tất cả mọi người đang tập trung trên sân khấu, An Diệc Diệp vừa đi qua đó, chợt nhìn thấy một người có hơi quen mắt, đi vào cánh gà trước cô một bước.

Cô ngơ ra, vội đuổi theo.

Trước đó, để tìm được Tiêu Nhĩ Giai, cô đã xem qua ảnh của Tiêu Nhĩ Giai vô số lần, đã sớm khắc ghi dáng vẻ của cô ta vào trong đầu rồi.

Nếu ban nãy cô không nhìn nhầm…

An Diệc Diệp vội đuổi theo.

Vừa ra đến cửa thì đã bị hai nhân viên công tác ngăn lại.

“Thưa cô, nơi này nếu không phải nhân viên công tác thì không được vào, người hâm mộ xin hãy ra phía trước, lát nữa khi buổi biểu diễn kết thúc sẽ có hoạt động kí tên, chụp ảnh, không cần vội.”

An Diệc Diệp lắc đầu, chỉ về phía người kia rời đi ban nãy.

“Vậy người đi vào đó khi nãy thì sao? Cô ấy cũng là nhân viên công tác sao?”

Đối phương cũng không buồn quay đầu lại, một mực chặn đường cô.

“Người có thể vào đều phải có thẻ công tác.”

An Diệc Diệp nhíu mày, đã không thấy bóng dáng người kia đâu nữa rồi.

Cô sốt ruột, bèn chui xuống phía dưới tay đối phương, chạy thẳng vào trong.

Nhân viên công tác kia vội quay đầu lại.

“Thưa cô! Cô không thể chạy lung tung được! Mau ra ngoài đi!”

Bây giờ An Diệc Diệp không quan tâm được nhiều chuyện đến vậy, cô chạy thẳng vào trong.

Tìm một lúc, cô chợt nhìn thấy một người quen thuộc đang đứng phía bên kia hành lang, cô mở cánh cửa ra, chuẩn bị vào đó.

Người đó mặc một bộ đồ đen trơn, đội mũ, vành mũ kéo xuống rất thấp, che đi một góc mặt.

Cho dù có như vậy, An Diệc Diệp vẫn nhận ra thân phận của đối phương!

Cô đang định lên tiếng.

Đằng sau chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp gọi tên cô ta.

“Nhĩ Giai? em ở đây làm gì?”

Giọng nói này!

An Diệc Diệp ngơ ra, lập tức hóa đá tại chỗ.

Phía bên kia hành lang, người vốn đang mở cửa tiến vào chợt ngừng động tác lại, quay đầu qua nhìn.

Vừa nhìn thấy gương mặt cô ta, hô hấp của An Diệc Diệp liền ngừng lại.

Gương mặt trước mắt này giống hệt với tấm ảnh mà cô đã xem qua vô số lần!

Là Tiêu Nhĩ Giai!

Bộ đồ cô ta đang mặc tuyệt đối không thể nào là bộ đồ mà cô con gái độc nhất nhà họ Tiêu sẽ mặc, cô ta không trang điểm, trông vô cùng tiều tụy.

Trông rất khác với người trong tấm ảnh.

Dưới chiếc áo đen rộng mà cô ta mặc, An Diệc Diệp có thể thấy rõ!

Bụng của cô ta đang nhô cao lên!

Cô ta mang thai rồi?

An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn cô ta, một lúc lâu cũng không thể nói thành lời.

Lúc này Khúc Chấn Sơ bước đến, đưa tay ra ôm lấy eo cô.

“Em đang làm gì vậy? Không phải bảo đi vệ sinh sao?”

Giọng nói anh ẩn chứa sự nghi hoặc, nhưng rất nhanh, anh đã nhận ra cơ thể An Diệc Diệp đang run rẩy!

Khúc Chấn Sơ nhíu mày.

“Em sao vậy?”

Anh thuận theo tầm mắt An Diệc Diệp nhìn qua, thấy người phụ nữ mặc chiếc áo đen đứng trước cửa.

Nhìn qua đó vài giây, anh chưa kịp phát giác ra có gì đó không ổn thì đối phương đã nhanh chóng đẩy cửa ra, đi vào phòng.

Một lúc lâu sau An Diệc Diệp mới bình tĩnh lại được.

Khúc Chấn Sơ chưa từng nhìn thấy ảnh của Tiêu Nhĩ Giai, không biết cô ta trông như thế nào.

Hơn nữa bây giờ trong lòng anh, cô mới là Tiêu Nhĩ Giai.

Cô lặng lẽ suy nghĩ kĩ càng, nhưng cô vẫn còn bàng hoàng với tình cảnh vừa rồi, tim đập nhanh hơn.

Cô muốn tìm Tiêu Nhĩ Giai về, nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời cơ thích hợp.

An Diệc Diệp mới thở phào một hơi, Khúc Chấn Sơ đã hỏi: “Cái người ban nãy, em biết cô ấy sao?”

An Diệc Diệp giật mình, vội lắc đầu.

Nhưng cô lại nhận ra phản ứng của mình có hơi mạnh mẽ, bèn khẽ nói: “Nhận nhầm người rồi, có hơi giống với người bạn trước kia của em.”

Khúc Chấn Sơ lại nhìn qua phía đó lần nữa.

An Diệc Diệp lo lắng, kéo anh trở về.

Khúc Chấn Sơ đi theo cô, lại hỏi: “Không phải bảo là đi vệ sinh sao? Sao lại qua đây rồi?”

“À, em không tìm thấy nhà vệ sinh, nghĩ rằng ở sau cánh gà chắc sẽ có nên đã tới đây.”

Nói xong, không để Khúc Chấn Sơ hỏi nhiều, cô vội đưa anh rời khỏi nơi này.

Buổi biểu diễn trên sân khấu đã kết thúc, người bên dưới điên cuồng hò hét “Ấn Cầm”.

An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ còn chưa kịp trở về phòng bao thì đã có người gọi cô lại.

“Thưa cô, Ấn Cầm nói có chút chuyện muốn nói với hai người.”

An Diệc Diệp vẫn còn sợ hãi bởi chuyện ban nãy.

Bây giờ cô cũng đã biết được, người quan trọng trong lời mà Mai Ấn Cầm nói trước đó là ai rồi.

Anh ta đã sớm tìm được Tiêu Nhĩ Giai, nhưng lại xảy ra chút vấn đề.

Vì Tiêu Nhĩ Giai đã mang thai rồi…

An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ đứng bên cạnh, chủ động từ chối: “Không, tôi không qua đó nữa đâu. Bảo với anh ấy, hôm nay muộn quá rồi, khi khác có thời gian thì chúng tôi sẽ hẹn sau.”

Đối phương như rất ít khi gặp được người từ chối Mai Ấn Cầm, bèn quan sát cô một lượt.

“Được, không thành vấn đề.”

Ra khỏi sân vận động, An Diệc Diệp cũng không hề thả lỏng.

Cô không dám để Tiêu Nhĩ Giai và Khúc Chấn Sơ chạm mặt nhau.

Khúc Chấn Sơ thấy sắc mặt không được bình thường của cô, lo lắng nói: “Em sao vậy?”

An Diệc Diệp miễn cưỡng nở nụ cười.

“Em không sao.”

Cô nhắm mắt lại, sự chấn động trong lòng cô không thua kém gì một quả bom nguyên tử bị nổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.