Khúc Chấn Sơ thấy cô căng thẳng như vậy thì lại càng bình tĩnh hơn, buông tay đang ôm eo cô ra.
An Diệc Diệp lại không dám động đậy, cứng nhắc đứng nguyên tại chỗ.
Khúc Chấn Sơ nhặt khăn tắm lên, quay đầu lại nhìn cô, thấy cô nhắm chặt mắt thì bật cười, tùy ý quấn khăn lên eo.
“Đi thôi.”
Nói xong, anh lại dắt tay An Diệc Diệp, dẫn cô bước qua đó.
An Diệc Diệp hé mắt ra thành một đường chỉ, thấy anh đã quấn lại khăn, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm.
Khúc Chấn Sơ chỉ cười không nói, dẫn cô ngồi xuống bên cạnh đầu rồng.
Vừa ngâm mình xuống dòng nước nóng, lỗ chân lông toàn thân như dãn nở ra ngay lập tức.
An Diệc Diệp thoải mái kêu lên một tiếng, quay sang nhìn chiếc đầu rồng đang phun nước.
Vừa nhìn, cô không thể kiềm lòng bắt đầu phân tích nghệ thuật và nguyên vật liệu tạo ra nó, nhất thời không thể dời mắt đi.
Khúc Chấn Sơ trừng mắt nhìn chiếc đầu rồng sống động, có chút hối hận vì đã đưa cô đến đây.
Anh vươn tay ra, quay mặt An Diệc Diệp lại.
“Nhìn ai?”
Tầm mắt An Diệc Diệp bị ép nhìn vào anh.
“Đầu rồng…”
Khúc Chấn Sơ cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
An Diệc Diệp ngây ra, không dám động đậy.
Khúc Chấn Sơ lại hỏi: “Bây giờ thì sao?”
“Anh…”
Khóe miệng Khúc Chấn Sơ nhếch lên thành một độ cong rất nhỏ.
“Còn nhìn cái đầu đó nữa, anh sẽ kêu bọn họ dỡ nó đi.”
An Diệc Diệp chỉ dám giận chứ không dám nói gì, chiếc đầu rồng uy phong như vậy, sao đến miệng anh lại trở thành “cái đầu kia” rồi?
“Đó là đầu rồng.”
Cô không kìm được mà nhỏ giọng lầm bầm một tiếng.
Tuy là giọng nói rất nhỏ, nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn nghe thấy.
“Em nói gì đó?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Còn dám cãi lại?”
Khúc Chấn Sơ quay người qua, kéo tay An Diệc Diệp.
“Anh cảm thấy anh phải dạy dỗ em thật tốt…”
Cơ thể anh dần dần tiến sát lại, đè An Diệc Diệp lên nền đá cuội phía sau.
Hai tay An Diệc Diệp siết chặt lại.
Cô trừng lớn mắt nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ ghé vào mặt cô, thấp giọng hỏi: “Em không nhắm mắt sao?”
“Tại sao?” An Diệc Diệp chớp chớp mắt.
Khúc Chấn Sơ cong môi cười, lại tiến sát thêm chút nữa, môi anh gần như sắp chạm vào mặt cô.
“Vì anh muốn hôn em rồi.”
Vừa dứt lời, Khúc Chấn Sơ liền hôn cô.
An Diệc Diệp bị đè vào đá cuội lạnh lẽo, cô nắm chặt hai tay lại.
Mắt cô mở càng lớn hơn, Khúc Chấn Sơ trước mặt đã nhắm mắt lại, đôi lông mi dài rũ xuống, ngũ quan bị che phủ bởi làn hơi mù mịt.
An Diệc Diệp ngơ ra một lúc rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Sắc trời càng lúc càng tối đi.
Hơi nước nóng bốc lên mù mịt.
Lúc An Diệc Diệp đi lên thì cả người cô đã bị ngâm đến đỏ ửng, sắc mặt cũng ửng hồng lên.
Tắm rửa xong, cô nhìn chiếc giường trong phòng thì lại phát sầu.
Cả một chiếc viện lớn như vậy mà lại chỉ có một phòng ngủ.
Lúc Khúc Chấn Sơ bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy cảnh tượng này.
An Diệc Diệp đứng trong góc phòng, vừa hay đứng đối diện với góc giường, không biết làm gì với nó, như đang đối diện với một tai họa gì đó.
“Em đang làm gì thế?”
An Diệc Diệp quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt to tròn, vẻ mặt kinh ngạc.
“Chiếc giường cũng có ăn thịt em đâu?”
Khúc Chấn Sơ bước tới, ngồi xuống giường, ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Hay là em lo anh sẽ ăn thịt em?”
Sắc mặt An Diệc Diệp ngay lập tức hiện ra vẻ “đúng là vậy”.
Khúc Chấn Sơ vươn tay kéo cô qua.
“Nghỉ ngơi đi, đừng nghịch nữa.”
An Diệc Diệp bị anh kéo xuống giường nằm.
Khúc Chấn Sơ tắt điện, ôm cô vào lòng một cách rất quen tay.
Giống như ôm búp bê vậy.
Cơ thể An Diệc Diệp cứng nhắc, cô vặn vẹo người, muốn giãy ra.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, giọng nói truyền ra từ trong bóng tối.
“Ngủ.”
An Diệc Diệp vẫn thấy không thoải mái.
Khúc Chấn Sơ thấy cô không nghe lời, nhấc tay vỗ xuống mông cô một cái.
Một tiếng “tét” vang lên.
“Tốt nhất là em đừng cử động nữa!”
An Diệc Diệp run rẩy, lập tức trở nên an phận.
Khúc Chấn Sơ hài lòng, ôm cô thiếp đi.
Sáng hôm sau.
An Diệc Diệp vừa mở mắt thì thấy Khúc Chấn Sơ đã dậy rồi, đang ngồi một bên trước máy tính, quản lí công ty từ xa.
Cô vội ngồi dậy, mở điện thoại ra, vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Mai Ấn Cầm.
Cô có chút lo lắng, đang suy nghĩ xem có nên đích thân đi tìm hay không. Không ngờ, buổi trưa mới ăn cơm xong, Mai Ấn Cầm đã tới.
Anh ta đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, đi một mình từ cửa vào.
Vừa nhìn thấy An Diệc Diệp, anh ta đã nói: “Sao hai người cũng đến đây?”
An Diệc Diệp lắc đầu, nhìn Khúc Chấn Sơ trước mặt, chỉ dám nói: “Bọn em đến du lịch.”
Mai Ấn Cầm nhìn Khúc Chấn Sơ ngồi bên cạnh.
Tuy đối phương không nhìn qua, nhưng anh ta có thể cảm nhận rõ được rằng đối phương đang dồn sự chú ý về mình.
Ngay lập tức, Mai Ấn Cầm bật cười.
“Hai người tới đúng lúc lắm, ngày mai anh có buổi hòa nhạc.”
Hai người chưa kịp phản đối, anh ta đã lấy vé ra đặt lên bàn.
“Tối mai, có người rất quan trọng sẽ tới tham gia.”
Nói xong, anh nhìn An Diệc Diệp với một ánh mắt sâu xa.
An Diệc Diệp cầm hai tấm vé buổi hòa nhạc trên bàn lên, suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn Khúc Chấn Sơ.
Tuy Khúc Chấn Sơ vẫn nhìn vào màn hình máy tính, tốc độ gõ bàn phím cũng rất nhanh.
Nhưng cô vừa nhìn qua, anh liền nói: “Muốn đi?”
An Diệc Diệp gật đầu, nhưng lại sợ anh không nhìn thấy.
“Muốn.”
Khúc Chấn Sơ ngừng gõ bàn phìm lại, quay đầu, ánh mắt liếc qua phía Mai Ấn Cầm, rồi nhìn An Diệc Diệp.
“Chỉ vậy thôi mà cũng muốn thuyết phục anh?”
An Diệc Diệp nhìn anh với vẻ mặt mờ mịt.
Khúc Chấn Sơ thở dài một hơi, đứng dậy bước tới.
Anh làm ngơ Mai Ấn Cầm trước mặt, cúi xuống hôn lên môi cô.
“Đi đi.”
Nói xong, anh nhìn Mai Ấn Cầm một cái rồi quay về trước máy tính tiếp tục làm việc.
Lúc Khúc Chấn Sơ hôn An Diệc Diệp, sắc mặt Mai Ấn Cầm lập tức trắng bệch, bàn tay đặt trên bàn cũng đã siết lại thành nắm đấm.
Khúc Chấn Sơ đang cố ý, anh đang khiêu khích anh ta!
An Diệc Diệp lại không nghĩ nhiều đến vậy, không ngờ anh có thể đồng ý dễ dàng như thế.
Cô quay sang, cười với Mai Ấn Cầm.
“Có thể đi, mai gặp nhé.”
Mai Ấn Cầm mấp máy môi, miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Được.”
Trước mắt, Mai Ấn Cầm là ngôi sao nổi nhất trong nước, trong giới phim ảnh, ca nhạc, nghề phát triển tốt nhất đó chính là ca sĩ.
Mới đến chiều, sân vận động bên cạnh Hán Thảo Hiên đã có không ít người hâm mộ đến xếp hàng, vô cùng nhộn nhịp.
An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ đi sang đó, vừa hay gặp được nhân viên phục vụ phát tờ đơn tuyên truyền cho bọn họ hôm qua.
Vừa thấy họ, cô ta kinh ngạc nói: “Ấy? Hai người cũng tới xem sao?”
Cô ta nhìn tờ vé trong tay An Diệc Diệp thì mỉm cười.
“Hóa ra hai người đã có vé khách vip rồi, chẳng trách không cần mua nữa, hai người quen Mai Ấn Cầm sao?”
Cô ta nhìn bọn họ với đôi mắt sáng rực.
Khúc Chấn Sơ nghe vậy thì sắc mặt đen đi.
An Diệc Diệp vội cười nói với nhân viên phục vụ kia: “Không, đây là bạn tôi tặng cho tôi.”
Nói xong, cô và Khúc Chấn Sơ nhanh chóng rời đi, chỉ sợ anh sẽ nuốt lời lúc này.