"Ngủ đi."
An Diệc Diệp nói: "Tôi không buồn ngủ."
Cô đã ngủ cả ngày rồi, làm sao còn có thể ngủ được nữa?
Khúc Chấn Sơ cũng không khuyên nữa, anh lập tức cởi áo khoác của mình ra.
Sau đó bắt đầu cởi áo sơ mi.
An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn anh.
"Anh muốn làm gì?"
"Tôi ngủ cùng em."
An Diệc Diệp lấy làm khó hiểu.
"Anh không cần đi làm sao không?"
Khúc Chấn Sơ không nói lời nào, chỉ cởi quần áo.
An Diệc Diệp hiểu ý anh, nằm lùi ra sau một chút.
"Tôi ngủ đây còn anh mau đến công ty đi."
Hành động kéo cà vạt của Khúc Chấn Sơ dừng lại, bộ dáng hơi có chút tiếc nuối.
Nhìn nhìn An Diệc Diệp, rồi gọi dì Trần đến.
"Dì Trần không được ngừng việc nấu canh vào buổi trưa đâu đấy."
"Vâng, ông chủ."
"Không được để cô ấy xuống giường chạy lung tung."
"Vâng, ông chủ."
Khúc Chấn Sơ dặn dò vài câu rồi mới chịu rời đi.
Chờ anh vừa đi ra ngoài, đầu bếp liền quay đầu lại, mỉm cười nhìn An Diệc Diệp.
"Cô Tiêu này, ông chủ rất quan tâm đến cô đấy.”
Nhưng An Diệc Diệp lại lắc đầu, không có một chút vui mừng nào
"Anh ấy áy náy thôi, nếu không hiểu lầm tôi thì sao lại như thế chứ?"
Đầu bếp cũng biết ngày hôm qua An Diệc Diệp bị nhốt vào phòng tối nên thở dài một hơi.
"Kể từ khi bước vào căn biệt thự cổ này, tôi chưa bao giờ thấy ông chủ đối xử với ai như vậy cả.”
An Diệc Diệp cũng không trả lời, ngược lại nói: "Dì Trần, chờ Khúc Chấn Sơ quay lại, hãy nói với anh ấy đừng nhường nhịn tôi chỉ vì áy náy, tôi không quen."
Nói xong, cô liền nằm xuống xoay người sang chỗ khác.
Chạng vạng, Khúc Chấn Sơ tan làm sớm trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Vừa trở lại căn biệt thự cổ liền nghe được câu nói này của người đầu bếp.
Anh lặng im trong chốc lát.
Đầu bếp nữ lo anh ta sẽ tức giận nên vội vàng giải thích: "Có lẽ cô Tiêu bị làm cho sợ hãi nên mới…”
Khúc Chấn Sơ không đợi bà nói hết câu đã hỏi: "Cô ấy có uống hết canh buổi trưa không?"
Đầu bếp nữ ngẩn ra, ông chủ chuyển đề tài nhanh quá, bà không theo kịp.
"Uống chứ, uống hết rồi…”
Khúc Chấn Sơ lại hỏi: "Có rời khỏi nhà không?"
"Không có, cô ấy vẫn luôn nghỉ ngơi trên giường."
Khúc Chấn Sơ hài lòng gật đầu, nói: "Canh cho bữa tối đã hầm xong chưa?"
Đầu bếp nữ gật đầu.
"Đưa tôi."
Đầu bếp nữ có chút do dự.
"Nhưng mà..."
Khúc Chấn Sơ quay lại nhìn bà ta một cái, đầu bếp nữ vội vàng đi vào bếp bưng canh ra đưa cho anh.
Món canh gà ô hầm kỷ tử suốt sáu tiếng đồng hồ tỏa hương thơm nức mũi, Khúc Chấn Sơ bưng canh vào phòng ngủ, An Diệc Diệp đang đọc sách.
Kỳ thật cô chẳng buồn ngủ chút nào nhưng nếu đòi xuống giường thì đầu bếp sẽ lo lắng cho cô.
An Diệc Diệp không có cách nào, đành phải lấy sách đọc trên giường.
Khi Khúc Chấn Sơ bước vào, gió đang thổi ngoài cửa sổ.
Gió lùa vào qua khe hở không bao giờ khép kín, thổi cho những sợi tóc dài của An Diệc Diệp bay phất phơ.
Khúc Chấn Sơ mềm nhũn trong lòng, bước tới.
“Khi nào thì anh cho tôi đến trường?" An Diệc Diệp thấy anh đi vào liền ngẩng đầu nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ cố chấp đút cho cô từng miếng cơm và uống từng miếng canh.
Anh nhận ra có lẽ mình thích làm chuyện này.
"Em cần nghỉ ngơi."
An Diệc Diệp lại nhíu mày.
"Anh lại muốn nhốt tôi sao?"
Động tác của Khúc Chấn Sơ dừng lại, và một nếp nhăn xuất hiện ở giữa lông mày của anh ấy.
"Không có chuyện đó đâu." Anh thấp giọng nói.
An Diệc Diệp lại nói: "Nhưng tôi muốn đi học.”
Khúc Chấn Sơ nhỏ nhẹ.
"Tôi đã xin cho em nghỉ hai ngày rồi, tạm nghỉ ngơi ít ngày rồi hẵng đi học lại.”
"Tôi muốn ở lại ký túc xá của trường.”
"Không được!"
Khúc Chấn Sơ vừa nghe thấy cô nhắc lại chuyện này, lập tức từ chối và đứng lên với vẻ kích động.
An Diệc Diệp cũng không nói nữa.
Khúc Chấn Sơ im lặng một lúc lâu, mới ngồi xuống.
"Uống canh đi đã."
Anh nghiêm túc thổi nguội chén canh rồi đưa đến bên miệng An Diệc Diệp, như thể đó là chuyện quan trọng hơn bất cứ điều gì.
An Diệc Diệp không hiểu Khúc Chấn Sơ rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.
Trong hai ngày liền, ngày nào anh cũng về nhà đúng giờ và đảm nhận công việc đút cho cô ăn.
Mấy ngày nay, An Diệc Diệp không hề phải động tay động chân.
Ngay cả vào buổi trưa, Khúc Chấn Sơ vẫn cố tình trở về từ công ty chỉ để đút cho cô ăn.
Khi nhìn thấy Khúc Chấn Sơ lại mang canh và đồ ăn vào, An Diệc Diệp cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.
"Kỳ thật anh không cần áy náy đâu, tôi thật sự không sao mà."
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại nói: "Em cảm thấy tôi đang áy náy sao?”"
An Diệc Diệp nhìn anh.
Qua một đêm, thái độ của anh ta trở nên đảo lộn, chỉ có lý do này mới có thể giải thích được.
Khúc Chấn Sơ mím chặt đôi môi mỏng của mình nhưng không biết nói thế nào.
Sau khi ăn cơm xong, An Diệc Diệp lại nói: "Sau này anh không cần như vậy nữa đâu, tôi không sao mà.”
"Không phải tôi áy náy." Khúc Chấn Sơ đột nhiên mở miệng.
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn anh.
Có sự trong sáng và điềm tĩnh trong đôi mắt cô.
Nhưng chính ánh mắt này lại khiến anh nhớ lại những việc anh đã làm với cô trước đây.
Anh đưa tay ra và che mắt cô.
Thậm chí không dám nhìn dù chỉ một lần.
"Tôi sẽ đối tốt với em, tốt hơn bất kỳ ai."
Giọng nói trầm ấm dường như mang theo một cảm giác mạnh mẽ không gì vượt qua được.
An Diệc Diệp thầm run trong lòng nhưng vẫn không nhúc nhích.
"Vậy Dư Nhã Thiểm thì sao?"
Khúc Chấn Sơ không đáp, An Diệc Diệp lại nói: "Người mà anh đã đợi suốt 12 năm thì sao?"
"Em biết rồi sao?"
An Diệc Diệp giơ tay kéo bàn tay anh đang che mắt cô ra.
"Khúc Chấn Sơ, điều gì đã giúp anh vững vàng chờ đợi suốt mười hai năm?"
Khúc Chấn Sơ nhìn vào ánh mắt của cô và há miệng thở dốc, yết hầu khô khốc.
"Bởi vì tôi từng gặp được một thiên sứ."
Trong thanh âm mang theo sự quyến luyến nồng đậm, trong lòng An Diệc Diệp lại tê rần.
Cô nhớ lại những gì Dư Nhã Thiểm đã nói trong căn phòng tối lúc trước.
"Anh cảm thấy người đó là Dư Nhã Thiểm sao?"
"Chỉ có thể là cô ấy."
Mặc dù anh từng nghi ngờ nhưng cho dù điều tra như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có một mình Dư Nhã Thiểm là khớp với tên, tuổi và địa điểm.
Cho dù anh không tin cũng không được.
"Tôi biết rồi..."
Đêm khuya.
Khúc Chấn Sơ mới từ công ty trở về.
Tuy rằng anh có thể hoàn thành công việc gấp rút và tan làm sớm.
Nhưng vẫn có một số công việc không thể đẩy nhanh tiến độ nên khi anh về đến nơi thì đã là hơn mười giờ đêm rồi.
Anh dừng xe, trước mắt chỉ là một tòa biệt thự cổ tối đen như mực.
"Làm sao vậy?"
Quản gia nói: "Gần đây đang sửa đường điện nên cúp điện rồi."
"Cúp điện?"
Khúc Chấn Sơ dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc nhọn.
"Vậy cô ấy đâu?"
Quản gia không hiểu gì, chỉ sửng sốt đáp: "Cô ấy nói muốn đi nghỉ."
Đôi mắt Khúc Chấn Sơ trầm xuống, lo lắng liếc về hướng phòng của An Diệc Diệp.
Một mảnh tối đen.
Cô từng nói cô sợ bóng tối.
Trong lòng Khúc Chấn Sơ đột nhiên căng thẳng, anh bước nhanh đi vào, trực tiếp đi qua phòng khách lên lầu, đi đến cửa phòng An Diệc Diệp.
Gõ cửa phòng.
"Em ngủ chưa?"
Trong phòng không một tiếng động.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, anh lại gõ cửa, tiếng gõ cả càng thêm nôn nao.
"Tiêu Nhĩ Giai? Trả lời tôi đi!"
Vẫn không có tiếng đáp lời.
Khúc Chấn Sơ hoảng sợ, anh lao mạnh vào cửa phòng rồi đá tung cánh cửa ra.
Cánh cửa gỗ đập vào tường vang lớn một tiếng rồi bật trở lại.
Khúc Chấn Sơ đưa tay lên ấn lại rồi bước nhanh vào phòng.
Cửa sổ phòng ngủ đang mở, ánh trăng mờ nhạt đang rọi vào phòng.
Khúc Chấn Sơ nương theo ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy tấm chăn trên giường gồ lên một đống.