Hôm sau.
Lúc An Diệc Diệp tỉnh dậy, cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ.
Khuôn mặt điển trai của anh đang ở ngay trước mắt.
Cô vô thức nhìn xung quanh.
Trời đã sáng choang nhưng toàn bộ đèn trong phòng vẫn đang bật.
Trong đầu cô bỗng xuất hiện hình ảnh tối qua Khúc Chấn Sơ bế cô đi bật từng chiếc đèn.
Cửa sổ mở toang, cơn gió trong lành thổi vào phòng, vén bay tấm rèm trắng mỏng manh.
Bố cục trong phòng đơn giản lại xa hoa.
Đây là phòng của Khúc Chấn Sơ?
Tầm mắt được rút ngắn lại, Khúc Chấn Sơ đang nằm nghiêng bên cạnh, ôm lấy cô.
Hai tay anh ôm eo cô, như thể cả đêm không hề thay đổi vị trí.
Cô vừa mới nhúc nhích, Khúc Chấn Sơ đã mở mắt ra.
Đôi mắt thâm sâu tràn đầy tỉnh táo.
An Diệc Diệp vừa thấy anh tỉnh lại thì vô thức lùi về sau.
Khúc Chấn Sơ nhìn ra hành động của cô nhưng không nói gì mà chỉ đứng dậy.
“Em cứ ngủ tiếp đi, để tôi bảo bọn họ đi chuẩn bị bữa sáng.”
An Diệc Diệp không đáp lại anh.
Đến khi Khúc Chấn Sơ sắp đi ra ngoài, cô mới lên tiếng.
“Khúc Chấn Sơ, anh có tin tôi không?”
“Tôi tin em.”
Khúc Chấn Sơ ngừng bước nhưng không quay đầu lại.
“Tôi sẽ tin tưởng em.”
Dứt lời, anh lại nhấc chân rời đi.
Nửa tiếng sau, Khúc Chấn Sơ lại quay về phòng, bên cạnh còn có quản gia và một nữ bác sĩ.
“Sắc mặt cô không được tốt cho lắm, nên để bác sĩ kiểm tra giúp cô xem.” Khúc Chấn Sơ đi tới nói.
Bác sĩ bước tới, nhìn bọn họ nói: “Nếu hai người ở đây, tôi sẽ không tiện làm kiểm tra.”
Vừa dứt lời, nữ bác sĩ đã nhận ra điều bất ổn ngay.
Cô suýt quên mất, người trước mặt là cậu Khúc của tập đoàn M.I, là người mà một tay có thể che trời.
“Xin lỗi cậu Khúc, cậu là chồng cô ấy, tất nhiên có thể ở lại đây...”
Không ngờ Khúc Chấn Sơ lại nhìn An Diệc Diệp rồi xoay người gọi quản gia cùng đi ra ngoài.
“Cô kiểm tra nhanh lên đi, à không, kiểm tra kỹ lưỡng một tý.”
Đến khi cửa phòng đóng lại lần nữa, bác sĩ mới dần hoàn hồn.
Nếu là ngày thường, ai dám ăn nói như vậy với tổng giám đốc Khúc, thì chắc chắn sẽ tiêu đời.
Sao hôm nay lại khác thế nhỉ?
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, rồi quay đầu nhìn An Diệc Diệp.
“Khúc phu nhân, để tôi tới kiểm tra giúp cô.”
Ngoài cửa.
Khúc Chấn Sơ nhíu chặt mày.
“Ông đã tra ra chưa?”
Quản gia gật đầu, khẽ nói: “Từ camera giám sát ở gần đó đã quay lại, ba hôm trước, cô Dư đã từng tới đây.”
Vừa nhắc đến Dư Nhã Thiểm, ông dè dặt liếc nhìn Khúc Chấn Sơ.
Thấy trên mặt anh không có cảm xúc gì, mới nói tiếp.
“Hôm đó tôi không nhận được tin tức cô ấy tới, vì trong biệt thự không có camera giám sát nên tôi không biết cô ấy tới đây để làm gì.”
Khúc Chấn Sơ híp mắt lại, vẻ mặt cực kỳ u ám.
“Cô ta tới đây để lấy đồ.”
Quản gia sửng sốt, cả kinh nói: “Cậu Khúc, cậu đang nghi ngờ...”
Khúc Chấn Sơ giơ tay lên, chặn lời nói kế tiếp của ông, rồi lấy một chiếc hộp từ phía sau ra, đưa cho quản gia.
“Cậu chủ, đây là?”
“Ông đi ghép lại những thứ có thể ghép lại ở bên trong đi.”
Quản gia mở hộp ra xem, không ngờ bên trong là nửa hộp giấy vụn, toàn bộ đều là mảnh cắt từ các bức ảnh.
Nó vừa mảnh lại vừa nhỏ, trông cứ như một mớ hỗn độn.
Hơn nữa vừa nhìn là biết, bên trong không chỉ có một bức ảnh, sao có thể ráp lại được chứ?
Khúc Chấn Sơ cũng biết rất khó để khôi phục mấy bức ảnh này.
“Ông có thể ghép được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
“Vâng, cậu chủ.”
Quản gia gật đầu, có lẽ mấy bức ảnh này rất quan trọng.
Bằng không cậu Khúc sẽ không tốn nhiều công sức để ghép lại như vậy.
Khúc Chấn Sơ quay đầu nhìn cánh cửa ở sau lưng, cuối cùng mới lên tiếng.
“Ông hãy tra xem gần đây Dư Nhã Thiểm có tiếp xúc với Khúc Diên Nghị không?”
“Vâng!”
Quản gia kích động mỉm cười, vội bắt đầu hành động.
Một lúc sau, cửa phòng ngủ mới mở ra, rồi bác sĩ bước ra ngoài.
“Cô ấy sao rồi?”
Bác sĩ nhíu mày nói.
“Cô ấy chỉ bị kinh sợ tột độ, cộng thêm cơ thể hơi suy nhược.”
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ hơi u ám, lông mày đã nhíu thành ba đường thẳng.
Suy nhược?
Rốt cuộc là gần đây cô có ngoan ngoãn ăn cơm không?
Cô chăm sóc bản thân như thế này ư?
Bác sĩ thấy anh cực kỳ giận dữ thì sợ đến mức không dám nói gì nhiều, chỉ thận trọng nói: “Cô ấy không cần phải uống thuốc đâu, chỉ cần bình thường ăn nhiều đồ có dinh dưỡng một tý là được.”
Bác sĩ vừa rời đi, Khúc Chấn Sơ đã mở cửa đi vào.
An Diệc Diệp đã bước xuống giường, đang xỏ giày.
Anh vội đi tới hỏi.
“Cô định làm gì?”
Vì anh đang lo lắng, nên không khỏi hơi to tiếng, nghe giống như đang tức giận.
Khúc Chấn Sơ vừa dứt lời thì cảm thấy hơi hối hận, bởi vì anh nhìn thấy An Diệc Diệp vội rút tay về.
Anh hạ giọng xuống nói: “Cô nằm xuống thêm lát nữa đi, đợi ăn xong rồi hẵng dậy.”
Nhưng An Diệc Diệp không nhìn anh.
“Tôi muốn về phòng của tôi.”
Khúc Chấn Sơ im lặng một lúc, rồi cực kỳ dịu dàng nói: “Cô có thể nghỉ ngơi ở đây.”
“Đây là phòng của anh.”
Dứt lời, An Diệc Diệp lại đứng dậy.
Khúc Chấn Sơ bỗng nhíu mày nói.
“Ở đây có khác gì ư? Dù cô quay về phòng thì đấy cũng là phòng của tôi.”
An Diệc Diệp ngẩn người.
Quả thật cả căn biệt thự đều thuộc về Khúc Chấn Sơ.
Ngay cả phòng cô ngủ trong khoảng thời gian này thì cũng là phòng ngủ của Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ thấy cô im lặng thì biết mình lại lỡ lời rồi.
Anh buồn bực đến nỗi sắc mặt hơi khó coi.
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng anh mới thỏa hiệp.
“Cô muốn đi qua đó cũng được nhưng phải để tôi đưa cô qua.”
An Diệc Diệp nghi ngờ ngẩng đầu lên, một giây sau, Khúc Chấn Sơ bỗng bế cô lên.
“Để tôi đưa cô về phòng.” Khúc Chấn Sơ khăng khăng nói.
Anh bế An Diệc Diệp ra khỏi phòng ngủ, rồi đi về phòng của cô, cẩn thận đặt cô xuống gường.
Anh vừa buông tay ra, An Diệc Diệp đã gấp gáp tránh xa anh, chạy tới đầu giường bên kia.
Tay Khúc Chấn Sơ cứng đờ giữa không trung, rồi từ từ siết thành nắm đấm thu về.
Đúng lúc này, nữ đầu bếp gõ cửa, bưng canh gà vừa mới hầm xong đi vào.
“Cậu chủ, cậu cho bà chủ ăn chút gì đó trước đi.”
Khúc Chấn Sơ nhận lấy bát canh gà, rồi ngồi xuống bên giường.
Anh nhíu mày, trông còn nghiêm túc hơn lúc xem tài liệu.
Anh múc một muỗng canh, rồi đưa tới bên miệng An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp nhíu mày nói: “Tôi tự...”
Nhưng ánh mắt của Khúc Chấn Sơ lại cực kỳ cố chấp.
An Diệc Diệp đành phải há miệng, Khúc Chấn Sơ cẩn thận thổi nguội rồi mới đút cho cô.
Động tác của anh cực kỳ vụng về, như thể đây là lần đầu tiên trong đời.
Thậm chí bởi vì chưa quen mà còn làm đổ một ít.
Sắc mặt anh càng sa sầm, đang tức giận với chính mình.
“Thôi để tôi tự làm đi.” An Diệc Diệp nói.
Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn không chịu từ bỏ.
Anh đen mặt nhìn cô bằng ánh mắt như muốn giết người, đút từng muỗng canh cho An Diệc Diệp.
Mới đầu, anh vẫn chưa làm thành thạo nên sắc mặt cực kỳ khó coi, như thể anh mới là người bị đổ canh nóng lên áo vậy.
Sau khi anh làm thành thạo thì sắc mặt mới tốt hơn một tý.
Cô lặng lẽ uống hết bát canh, cuối cùng Khúc Chấn Sơ mới cho phép An Diệc Diệp nghỉ ngơi nhưng không được xuống khỏi giường.
Anh đích thân đắp chăn cho cô.
“Em ngủ đi.”