Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 60: Chương 60: Chú An chán nản




Bốp!

Tiểu Ngư dùng tay chế ngự tay của Hạ Lãng, tiếp đó ngay lúc anh ta dùng sức thì đẩy tay lên, đồng thời hạ gối, động tác lưu loát làm liền một mạch, năm giây liền có thể chế ngự Hạ thiếu gia có ý đồ vô lễ.

Hạ Lãng hoàn toàn không nghĩ đến, cô gái thoạt nhìn xinh đẹp vô tội thuần khiết này lại có thể làm những hành động như vậy, không khỏi dừng lại, nhìn Nhan tiểu thư với ánh mắt tán thưởng.

“Dùng sức...” Hạ Lãng đang bị chế ngự ngược lại rất hưởng thụ, nỉ non ra tiếng: “Bảo bối, Tiểu Ngư à, dùng sức một chút, ôm chặt tôi hơn nữa, gần tôi hơn nữa...”

Tiểu Ngư trầm mặt, lạnh giọng quát chói tai: “Nghiêm túc một chút! Loại hành động này của anh có thể bị đưa ra pháp luật đấy!”

Hạ Lãng nghe nói vậy đôi mắt chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan Tiểu Ngư như hóa thành hai khối lửa---

Vì vậy, Tiểu Ngư thấy người đàn ông này da mặt càng ngày càng dày, vừa nhìn cô vừa thổ lộ theo phong cách gào thét---

“Tiểu Ngư, cô quá phù hợp với thẩm mỹ của gia rồi, cô chính là tình nhân lý tưởng của tôi, từ buổi tối hôm nay, ban đêm tôi không cần người bạn già nua kia nữa, tôi sẽ yêu cô, tôi yêu cô rồi....”

Vừa thiện lương nghiêm nghị, cương nhu lưu loát, gương mặt xinh đẹp, một thân chính nghĩa, anh ta muốn! Anh ta nhất định phải có được cô, gào khóc gào khóc!

Tiểu Ngư im lặng hỏi ông trời, hoàn toàn khẳng định, ngoài Chú An và mình, nhà Nam Cung này hoàn toàn không có ai bình thường.

Chú An mang bữa tối ra liền nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Lãng, khóe miệng co rút một chút, đi lên nhìn Tiểu Ngư cười, đưa Hạ thiếu gia đang kề cận cái chết vào phòng bếp khuyên nhủ: “Hạ thiếu gia, có thể chú ý cậu là hoàng tộc tôn nghiêm của nước Bạch Nguyệt không?”

“Cắt----!” Hạ thiếu gia khinh thường, hai tay bỏ vào túi quần, tỉnh táo nói lại: “Tôi nói, chú An đột nhiên biến mất nửa tháng, có phải chú mới là người nên chú ý đến cảm xúc của nữ vương bệ hạ, gọi điện cho bà ấy hay không?”

An nghe vậy chợt nhớ đến Bạch Khuynh Thành, không khỏi yên lặng---

Không phải ông ấy không muốn an ủi mà có lẽ là người ta không cần mình an ủi.

“Đi ăn cơm đi.” Chú An nói xong quay về, trên mặt cũng không hề có vẻ tự mình đa tình: “Hạ Lãng, Nhan tiểu thư là người phụ nữ của Thấu thiếu gia, cậu đừng náo loạn với Nhan tiểu thư.”

“Náo cái gì!”

Hạ Lãng tức giận: “Đối với mỗi người phụ nữ tôi đều rất nghiêm túc! Còn thật hơn cả kim cương! Cho dù cô ấy là người phụ nữ của Nam Cung Thấu, tôi cũng có cách để đoạt lấy--- Hừ!””

Dứt lời, mang bộ mặt cao ngạo đi ra ngoài tìm Tiểu Ngư!

Chú An chỉ có thể đành chịu.

Ông ấy cầm điện thoại lên, tìm hai chữ phu nhân, khi sắp nhấn xuống lại nhớ đến gương mặt toàn nước mắt của Bạch Khuynh Thành, không khỏi dừng lại, buông điện thoại xuống, không nói gì, chỉ ảm đạm đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.