Hạ Lãng là người đàn ông điên nhất mà Tiểu Ngư từng gặp.
Bữa cơm này, cô bị anh ta dùng tay chân quấy rầy, vô cùng mệt mỏi, sau khi dọn dẹp bát đũa xong thì đã sớm quên luôn việc đã được ra lệnh, mệt mỏi lê bước chân về phòng ngủ của mình, cảm giác mệt mỏi thấu xương ập đến, ngay cả tắm cũng lười, nằm lỳ trên giường muốn ngủ luôn...
“Tách---”
Mới nằm sấp xuống, không biết từ nơi nào trong phòng bếp phát ra tiếng động, là giọng máy móc của nữ:“Bắt đầu, vận hành.”
Cái gì?
Tiểu Ngư ngồi dậy, cảnh giác nhìn bốn phía, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
“Lên cao, khởi động.”
Giọng nữ lại vang lên lần nữa.
Tiểu Ngư còn chưa hiểu chuyện gì, chợt thấy giường của mình chấn động, sau đó được nâng lên---
Cô nhấc chân muốn nhảy xuống.
Giọng nói máy móc lại nhắc nhở: “Vì để bảo vệ, xin đừng tùy tiện nhảy.”
Mẹ nó!
Ý nghĩ vừa nảy ra, Nhan Tiểu Ngư nghiến răng nghiến lợi với hành động uy hiếp này, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngồi trên giường không dám nhúc nhích.
“Trên trần, mở ra.”
Ào một tiếng, trần nhà mở ra, đúng ngay vị trí giường lớn, chỉ cần hơi ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy ánh đèn trên tầng hai.
“Hàng hóa đã đến, xin chủ nhân kiểm tra và nhận.”
Giọng nói máy móc vang lên, giường liền đặt đúng vị trí ở trên sàn nhà của tầng hai.
Tiểu Ngư nghe hai chữ hàng hóa, mặt liền nổi giận, Hàng hóa cái xẻng, bản cảnh sát rõ ràng là loài người!
Không đợi cô tức giận, phía dưới ong một tiếng, trực tiếp đẩy cô khỏi giường, ngã ngồi trên thảm lông dê, sàn nhà cũng nhanh chóng khép lại, giường lớn thì biến mất không còn dấu vết.
Tiểu Ngư nhìn chằm chằm mới biết, nơi này là phòng của thiếu gia!
“Không ai nói cho cô, bản thiếu gia ngủ trước mười giờ sao?”
Giọng nói thanh lãnh không vui truyền đến.
Tiểu Ngư bị giọng điệu này làm cho run rẩy, quay đầu nhìn lại liền thấy Nam Cung thiếu gia khuôn mặt tuấn mỹ, mặc áo choàng tắm, đang ngồi trên ghế sô pha.
Khuôn mặt kia tối sầm lại.
Tiểu Ngư sửng sốt ba giây mới hiểu được ý trong lời của anh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đôi mắt chớp chớp, vô tội nói: “Nam Cung tiên sinh, tôi hình như động phải cơ quan gì đó, nếu anh ngủ trước mười giờ, a… Cũng đã gần mười giờ rồi, vậy tôi không quấy rầy nữa… ha… ha....”
Nói xong, cô liền đứng dậy, chạy chậm về phía cửa!
Giả bộ ngu?
Thấu thiếu gia không ngăn cản, cũng không nói gì, chỉ dựa trên ghế sô pha, thờ ơ nhìn cô gái đang lao ra ngoài, để xem cá muốn giả ngu có thể đạt được đến trình độ nào.