Editor: Ngạn Tịnh.
Mặc dù Nhan Tiểu Ngư không kinh hãi ra mặt, nhưng bởi vì khẩn trương, mà
không ít mồ hôi chảy ra, theo cổ, theo gáy cô, hòa lẫn vào chất lỏng vàng nhạt
chảy xuống dưới, cùng với tốc độ lan tràn ngày càng nhanh kia....
Thời gian, ngày càng cấp bách.
Tiếng bước chân trước cửa phòng, cũng ngày càng gần.
Tiếng động này nói rõ, người Nam Cung, cũng sắp vào cửa phòng này rồi.
Nhưng cho dù bọn họ đến, trong hoàn cảnh nguy hiểm cao như thế này, nếu
muốn chạy trốn, cũng là khó khăn! Dù sao, con đường quan trọng, đều treo trên
người Nhan Tiểu Ngư.
“Bốn mươi giây!”
Mồ hôi từng giọt lớn như hạt đậu rơi xuống từ gương mặt trắng nõn của Hạ
Lãng. Hắn biết động tác của Nhan Tiểu Ngư nhanh, dễ dàng lau súng cướp cò; động
tác chậm, không kịp ngăn cản dây dẫn lửa, vì vậy cẩn thận nhỏ giọng nhắc nhở,
yên lặng nắm chặt nắm đấm.
“37.”
Sắp gần thời gian 30 giây cuối cùng, thời gian bắt đầu đếm ngược, chỉ
còn lại chưa tới mười giây.
“35.”
Hạ Lãng nhìn chằm chằm dây dẫn lửa nối với dây thừng, nhìn nó bị mảnh
kim cương cắt mài, chậm rãi chậm rãi đứt ra.
“34.”
Nhanh...
“Phựt”
Hạ Lãng bĩu môi, thấy dây thừng đột nhiên bị đứt ra, rách ra một khe hở
cực lớn, sắc mặt không khỏi vui mừng, muốn kêu to.
Nhưng một giây tiếp theo, sắc mặt hắn phủ đầy bụi đất.
Bởi vì ngay giữa dây thừng kia, nơi cột với dây dẫn lửa, bị đám người Lý
Chấn âm thầm lấy một thanh sắt thắt chặt lại, để ngừa ngộ nhỡ.
“SHIT!”
Còn có một giây, không còn hy vọng.
Hạ Lãng nghĩ tới mình đường đường là Hoàng tộc, còn chưa lấy được Tiểu
Ngư Ngư, sẽ phải chôn cùng một chỗ với đám người Nam Cung buôn lậu súng này,
không khỏi nhăn lại mày, khẽ phát ra tiếng nguyền rủa.
Khi Tiểu Ngư thấy lửa sắp chạm vào chất lỏng quanh người mình thì không
khỏi khẽ cắn môi, nhắm hai mắt lại...
Ông nội, Duy An.... Thật xin lỗi...
Vút!
Một tiếng roi vang lên!
Nhan Tiểu Ngư cảm thấy trước mắt có một ngọn gió lướt qua, hai tay bị
trói chặt được thả lỏng, thanh sắt cũng bị chặt đứt, chân tay lập tức được tự
do.
Vụ nổ, vào ngay thời khắc cực kỳ nguy hiểm, lại được kéo dài.
Tiểu Ngư không biết sao lại có người đến cứu, nghi ngờ trợn lớn mắt,
nhưng không thấy rõ tình huống trước mắt. Chỉ thấy cả người mạnh mẽ rơi vào lồng
ngực một người phụ nữ, mặt, chôn vào hai bầu ngực mềm mại của người đó.
“Tiểu Ngư, buông bỏ hy vọng sớm như vậy không phải thói quen tốt đâu!”
Một giọng nói chế nhạo lại dễ nghe vang lên.
Nhan Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cô gái xinh đẹp thu hồi roi
dài trong tay, nhếch môi cười, mang theo cô, chạy tới trước cửa sổ, lưu loát nhảy
ra, thoát khỏi vùng đất bom lửa.
Hạ Lãng bị trói, nửa ngày sau mới hồi hồn, nhìn một dây dẫn lửa đang chờ
được nổ, không khỏi tức giận hô to về phía cửa sổ: “Người đẹp, cứu người phải cứu
cả hai chứ, bỏ rơi một người đẹp trai thế này ở đây, cô cũng quá độc ác rồi
aaaaa...” (Tịnh: Do ăn ở thôi anh=)))