Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này

Chương 104: Chương 104: Gần như nổ tung




Editor: Ngạn Tịnh.

“Lão đại, 200m rồi.”

Đàn em báo cáo một tiếng, giọng điệu gấp gáp: “Thùng xăng nhiều, phạm vi

lan tỏa rộng, còn không nhanh đi, bị người Nam Cung phát hiện, sẽ không chạy kịp.”

Lý Chấn nghe vậy, mặt biến sắc, nhanh chóng nhận lấy cây đuốc đàn em đưa

tới, giương mắt nhìn Nhan Tiểu Ngư nằm trên nền đất không động đậy, mặt mày

hung ác, hừ lạnh một tiếng, ném xuống.

“Rút lui!” Gầm nhẹ một tiếng, Lý Chấn mang theo mười mấy tên đàn em mặc

áo đen, điên cuồng chạy như bay ra ngoài!

Phừng----- Khoảnh khắc cây đuốc rơi xuống kia, bùng lên ngọn lửa, lửa rất

nhanh đã bắt đầu cháy lan khắp trong ngoài.

Dây dẫn lửa nhanh chóng bị lửa cháy đến, dần dần đến gần Nhan Tiểu Ngư,

cũng đến gần những thùng xăng nguy hiểm kia----

Nhưng vào lúc này.

Trên cửa sắt căn phòng dưới đất, truyền đến tiếng phá cửa, cũng truyền đến

tiếng kêu gọi Thiếu Đương Gia của thủ hạ Nam Cung.

Đã là quá chậm.

Lúc này xông vào căn phòng kia, cho dù có ba đầu sáu tay, cũng không thể

tránh được phạm vi lan tỏa của lửa. Trừ phi... trừ phi có thể chặt đứt đầu mồi

lửa trên người Nhan Tiểu Ngư.

Nhưng chuyện này không thể nào, bởi vì Nhan Tiểu Ngư nằm đó, hai chân đều

bị buộc chặt, trên người bị tưới xăng, người đầu tiên gặp phải nguy hiểm đối mặt

với cái chết, chính là cô!

Đừng nói Nhan Tiểu Ngư chỉ là một cảnh sát bình thường, cho dù người xã

hội đen thường thấy cảnh máu tanh, gặp phải cảnh tượng như vậy, cũng sẽ hốt hoảng

luống cuống, mất đi ý thức giãy giụa trốn tránh, lâm vào tuyệt vọng----

“Đáng chết!”

Mắt thấy dây dẫn lửa ngày càng ngắn, nhanh chóng chạy tới chỗ Nhan Tiểu

Ngư đang bất động, Hạ Lãng không thể động đậy không thể ra sức, không khỏi thất

bại hô: “Tiểu Ngư, em đừng sợ, tôi lập tức đi cứu em, lập tức..”

Lời của anh ta mới chỉ nói một nửa, liền ngừng lại.

Bởi vì anh ta nhìn thấy, hai tay đang bị cột đằng sau của Nhan Tiểu Ngư,

đang nắm lấy một khẩu súng. Mà tay của cô, vẫn không ngừng dùng vị trí bén nhọn

của súng mài dây thừng trên cổ tay mình, đâu vào đấy, động tác không run rẩy

chút nào.

“Tiểu Ngư...”

Hạ Lãng thấy dây thừng to lớn kia đã bị cắt hơn phân nửa, không khỏi cứng

lưỡi. Lúc này hắn mới hiểu, thì ra vừa rồi lúc đám người Lý Chấn ra khỏi cửa cô

cũng đã bắt đầu âm thầm móc súng ra, làm tốt việc đã tính toán.

Gương mặt sáng người xinh đẹp kia, từ đầu tới cuối, lông mày cũng không

hề nhăn lại một cái, chỉ là ngưng thần chú ý, giờ phút này giống như không nghe

thấy lời của anh ta, chậm chạp tự động cắt dây thừng, ánh mắt trầm xuống.

“Hạ thiếu gia.” Khi dây dẫn kia bắt đầu tăng nhanh tốc độ lan thì Nhan

Tiểu Ngư đột nhiên lên tiếng, thỉnh cầu: “Tôi đánh giá sơ qua chiều dài dây dẫn

lửa, ước chừng năm mươi giây sau, sẽ lan đến thùng xăng bên cạnh tôi. Như vậy,

nhất định phải cắt đứt mồi lửa trong ba mươi giây, mới có thể kéo dài thời gian

nổ để chạy trốn”

“Em không cần phân tâm! Tôi sẽ giúp em tính toán thời gian!” Hai mắt Hạ

Lãng kiên quyết, nghiêm túc đáp.

“Làm phiền Hạ thiếu gia rồi.”

Loại vật như bom này, độ chính xác hết sức quan trọng, thời gian càng

liên quan tới tính mạng, chỉ cần thiếu một giây, cũng có thể tan xương nát thịt

không cách nào cứu vãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.