“Không lâu,“ Thấu thiếu gia lười biếng trả lời: “Mười phút.”
Cô gái này, mỗi lần gặp anh đều như nhìn thấy quỷ, tố chất tâm lý như vậy sao có thể thi đậu vào trường cảnh sát?
Mười phút, vậy không phải những lời vừa rồi cô nói với Duy An, anh ta đều nghe thấy hết sao?
Chuyện nghe lén này...hàm lượng kỹ thuật quá cao, vậy mà cô lại không hề phát hiện một chút nào.
“Xinh đẹp? Rất xinh đẹp?”
Thấu thiếu gia chậm rãi nói, nhướngg lông mày nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên ngực cô, lạnh nhạt hỏi: “Cảnh sát Nhan, thân là cảnh sát nhân dân, sao cô có thể tùy tiện nói dối vu oan cho người khác như thếđược?”
Cái gì vậy…?
Chuyện này không liên quan đến chuyện làm cảnh sát.
Đồng chí, anh có thể đả kích nhân phẩm của tôi, nhưng đừng làm liên lụy đến nghề nghiệp thần thánh của tôi chứ...
Một câu nói này cũng hoàn toàn khiến cho áy náy đối với năm mươi vạn của cô cũng bay đi luôn.
Cô yên lặng nửa ngày, cẩn thận hỏi: “Cái đó... xe của anh...”
“Đã đưa về nơi sản xuất để sửa chữa lại, chỉ cần tốn khoảng mười vạn.” Nam Cung Thấu trả lời: “Ba ngày sau sẽ trở lại bình thường.”
Mười vạn... quả nhiên là mười vạn.
Tiểu Ngư suy sụp tinh thần, cúi đầu thấp hơn: “Còn có... chuyện tây trang...”
“Đưa đi giặt, đề phòng tiết lộ cơ mật, khi đưa ra thị trường phải sửa lại bản thiết kế, đã nói lại với nhà thiết kế, lấy điều kiện bồi thường là ba trăm vạn, tạm thời sửa lại.”
Tiểu Ngư im lặng.
Giọng của Nam Cung Thấu hời hợt, không hề có ý trách cứ, anh thấy Tiểu Ngư vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt chợt lóe lên, không tiếp tục nói nữa, khóe môi khẽ cười, đứng lên, bước thẳng ra ngoài.
Nhan Tiểu Ngư vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên.
Hai mươi lăm vạn, mười vạn, năm mươi vạn, ba trăm vạn, ba trăm năm mươi vạn...
Bây giờ trong đầu cô chẳng khác gì đống bột nhão, tất cả đều là con số, xoắn xuýt trong chốc lát cũng chỉ biến thành hai chữ, trăm vạn, trăm vạn, trăm vạn.
Bởi vì cô mà vô duyên vô cớ khiến cho nhà Nam Cung của người ta mất đi mấy trăm vạn.
Hơn nữa, vị thiếu gia Nam Cung Thấu này lại còn không đòi bồi thường chút nào, cũng không nửa lời trách cứ, chỉ hỏi gì đáp nấy, rồi mang theo gương mặt lạnh lùng rời đi.
Nhan tiểu thư luôn luôn là người chính nghĩa, liền không chịu được sự dằn vặt như thế này.
Huống hồ, nếu như để người trong thôn của ông nội Nhan biết cô làm ra loại chuyện này, nhất định sẽ tức giận quét cô ra khỏi hàng ngũ tổ chứcHồng quân yêu nhân dân, yêu chủ tịch mất.
Bởi vì ông nội đã từng nói…
Không lấy của dân chúng dù chỉ là một cây kim sợi chỉ, không lấy của dân chúng dù là một thước lương thực, đây mới là Hồng quân, có được lòng người mới là sức mạnh lớn lao nhất.
Nhan Tiểu thư bắt đầu rầu rĩ không thôi...