Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 99: Chương 99: Chính là nữ nhân sáu năm trước




Vấn Xuân nói: “Tỷ tỷ bị người phi lễ, mau đến giúp một tay!”.

“Ồ!”, Dạ Dập Tuyên nghe lời đi qua vừa muốn nâng người lên, vừa nhìn Vấn Xuân cầm tảng đá đi về phía A Hoàng, “Hinh Nhi, tha thứ cho nương.....”. Nói xong giả vờ đập tảng đá xuống.

A Hoàng “nức nở” một tiếng rồi gục trên mặt đất, móng trước còn giả vờ giật giật vài cái.

Vấn Xuân vội vàng hò kêu cứu bốn phía: “Cứu mạng, cứu mạng, Phong Tam Nương giết người! Nàng ta giết tỷ tỷ, còn muốn giết mẹ con chúng ta....”.

Bảo Bảo vỗ tay hai cái, màn diễn kết thúc.

Lúc này, tất cả mọi người đều hiểu.

Nếu như sự việc phát triển theo hướng như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Mọi người đều hiểu nếu một người bị ép thì việc gì cũng có thể làm ra. Hơn nữa Hinh Nhi chỉ bị thương nhẹ, nếu như Phong Tam Nương đã giết người thì sẽ không ra tay nhẹ như thế.

Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, cuối cùng mở miệng: “Ngươi nói, nàng ta che giấu một bí mật, vậy, bí mật đó là gì?”.

Bảo Bảo nhún vai: “Đã là bí mật, nói ra, thì không còn gì là bí mật nữa!”.

Hắn nhíu mày, không để ý nói: “Ngươi nên biết những thứ ngày hôm nay diễn là được dựa trên cơ sở của bí mật kia. Nếu không thì tối nay chỉ là kịch nháo”.

Dạ Mặc Cảnh ngồi bên cạnh cũng gật đầu. Tuy nói chỉ là kịch nháo nhưng mà cũng thật hay.

Bảo Bảo nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn cau lại, cuối cùng giống như là thỏa hiệp, buông bàn tay: “Được rồi, nhưng mà cháu chỉ có thể nói cho thúc biết”.

“Gì~”, tiếng mọi người thất vọng.

Bảo Bảo hùng hồn nói: “Dù là phạm nhân thì chúng ta vẫn phải tôn trọng quyền ** của họ”.

Dạ Vô Hàm gật đầu: “Được”. Sau đó phân phó: “Tất cả lui ra”.

Quản gia vội vàng chỉ huy tất cả giải tán, nhiệm vụ của Dạ Mặc Cảnh cũng hoàn thành, thức thời lên tiếng chào hỏi rồi rời đi.

Dạ Vô Hàm đi đến thư phòng, Dạ dập Tuyên và Bảo Bảo cùng chiến tuyến nên cũng đi theo.

Dạ Vô Hàm đứng nhìn nó từ trên cao: “Bây giờ có thể nói rồi chứ?”.

“Đầu tiên cháu cũng phải nói trước, vì quá vội nên điều bí mật này cháu còn chưa thể tìm ra chứng cứ”.

“Được, cứ nói”.

Bảo Bảo mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt nặng nề mở miệng: “Hinh Nhi không bị câm, em ấy cũng biết nói”.

Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên giật mình: “Con bé biết nói?”.

“Phải, lúc cháu đến Lục Ý hiên tìm chứng cứ, chính tai cháu nghe được điều đó”.

Dạ Vô Hàm trở về trước ghế, ngồi xuống, trên mặt không lộ ra chút biểu tình nào.

Dạ Dập Tuyên trầm ngâm phân tích: “Muốn chứng minh Hinh Nhi nói được, không khó lắm nhưng vấn đề là tại sao Châu Châu lại muốn gạt chúng ta? Chẳng lẽ... sợ chúng ta nghe được gì từ đứa nhỏ sao? Hơn nữa, điều đó còn gây bất lợi cho nàng ta?”.

Bảo Bảo lạnh lùng nhìn Dạ Vô Hàm, giọng nói trẻ con cũng hơi lạnh: “Nàng ta làm gì sau lưng không liên quan gì đến cháu và nương, cháu chỉ muốn chứng minh nương cháu trong sạch”.

Dạ Dập Tuyên nhướn lông mày, khẽ cười nói với Dạ Vô Hàm: “Vương huynh, huynh cũng thấy rồi, tối nay Bảo Bảo đã giải thích tất cả và tất cả đều hợp tình hợp lý. Tam Nương không có động cơ giết Tiêm Vũ, giết Hinh Nhi thì càng không cần bàn. Đệ thấy... Thả nàng ta ra sớm, trong địa lao vừa ẩm vừa ướt, thân thể của nàng không chịu nổi”.

Dạ Vô Hàm ngước mắt nhìn hắn: “Có vẻ như đệ rất quan tâm đến nàng?”.

Dạ Dập Tuyên vội vàng khoát tay: “Đâu có, nàng ta làm phiền đệ rất nhiều”. Sức ghen của vương huynh, hắn rất rõ ràng.

Dạ Vô Hàm nghiêng đầu nhìn Bảo Bảo, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thăng, hoàn toàn coi hắn như kẻ địch. Trái tim hắn buồn buồn, hắn không muốn bị đứa nhỏ này ghét.

“Chuyện này ngày mai bàn lại”.

“Vương huynh....”.

“Không hiểu lời ta nói sao?”.

Bảo Bảo cắn răng, hừ lạnh với hắn một tiếng, đẩy cửa đi ra.

Dạ Dập Tuyên lắc đầu một cái: “Vương huynh, huynh không nghe lời giải thích của Phong Tam Nương chỉ do nhất thời tức giận. Thật ra thì huynh đều biết rõ hơn so với người khác, nàng không thể nào là hung thủ giết người”.

Dạ Vô Hàm siết trong tay một cái hà bao Như Ý,hai mắt cụp xuống, lúc sau mới nói: “Đệ đã đến Triệu phủ rồi?”.

Dạ Dập Tuyên gật đầu: “Không sai, nhưng ở đó đã không còn một bóng người, có thể là có người đón bọn họ cũng có thể là bị diệt khẩu. Tóm lại, người là Châu Châu đó không hề đơn giản?”.

Hắn không nói đến việc Hinh Nhi không thể nói chuyện, chỉ đành phải nói chuyện này để đánh thức Vương huynh.

“Dập Tuyên, đệ nhớ sáu năm trước, cái đêm mà ngọc tỷ bị trộm mất không?”. Đột nhiên, Dạ Vô Hàm mở miệng hỏi.

“A, nhớ. Vương huynh, làm sao tự nhiên huynh lại nhắc chuyện này?”.

Hắn từ từ ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt phức tạp, nghĩ nghĩ lại, rồi lại có chút mong đợi: “Ta nghĩ, nếu như nữ nhân đêm đó không phải là Châu Châu thì có thể là ai!”.

Rốt cuộc Dạ Dập Tuyên cũng hiểu ý của hắn, nhưng hắn cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù Vương huynh không phong lưu nhưng trong phủ có rất nhiều thị thiếp xinh đẹp, căn bản sẽ không nhớ mãi không quên một nữ nhân chỉ thân thiết một lần. Trừ phi....

Hắn chợt vỗ đầu một cái! Sáu năm trước, mang thai ngoài ý muốn!.

Trời ạ, sao hắn lại quên vụ này! Khi Phong Tam Nương còn là Niếp Tố Tố, bởi vì nàng ta hồng hạnh xuất tường, không biết vì sao có con nên mới bị hưu.

Đêm sáu năm trước, không biết ai là X, ai là O!

Nữ nhân đó, cũng có khả năng là Phong, Tam, Nương!

Nhìn vẻ mặt kinh hãi của hắn, Dạ Vô Hàm cười: “Đêm đó, ta và đệ đuổi theo Thần Hoàng, sau đó ta bị trúng Cực Nhạc tán, còn đệ, có làm sao không?”.

Dạ Dập Tuyên, mở to mắt, ngắc ngứ hồi lâu mới nói: “Sau khi đệ tỉnh lại thì thấy mình đang ở kỹ viện”.

Tất cả, không cần nói.

Đột nhiên tâm tình của Dạ Vô Hàm rất tốt, mặc dù chỉ là phỏng đoán nhưng không có nghĩa chuyện đó không thể xảy ra.

Dạ Dập Tuyên lắc đầu, bỏ qua cái gì đó mơ hồ trong đầu, nói: “Vương huynh, hay là huynh thả Phong Tam Nương ra đi”.

Dạ Vô Hàm hỏi ngược lại: “Sau khi thả nàng ra, ngươi cảm thấy mẹ con bọn họ sẽ làm gì?”.

“Có lẽ....”, Dạ Dập Tuyên suy nghĩ một chút nói, “Trước tiên Tam Nương sẽ đưa Bảo Bảo đi tìm Châu Châu báo thù, không phải hủy mặt của nàng ta thì sẽ là giật tóc nàng ta, sau đó phủi mông bỏ đi, đi đến một nơi mà Vương huynh không tìm thấy! Sau đó nói với mọi người, Dạ Vô Hàm chính là kẻ thù lớn nhất của nàng!”.

Nói xong, hắn rùng mình một cái.

Quả nhiên, không thể đắc tội với nữ nhân.

Dạ Vô Hàm vuốt trán: “Cho nên, chưa thể thả Phong Tam Nương ra được”.

“Nhưng.......”

Hắn giơ tay: “Nếu như đệ muốn xen vào chuyện này, vậy thì đệ phụ trách tìm hiểu mọi chuyện. Trong vòng bảy ngày phải tra ra được chuyện của Hinh Nhi”.

“Hả?”.

“Ngại lâu? Được, ba ngày?”.

“Không lâu, không lâu”.

Dạ Dập Tuyên giận muốn chết, hắn tốt bụng giúp đỡ thế nhưng lại dính phải cái phiền phức này? Hắn đâu có đụng vào ai đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.