Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 98: Chương 98: Ngươi nhìn lầm rồi sao? Nhìn lầm rồi sao?




Dạ Dập Tuyên sai người đẩy quan tài vào, tự động đứng bên cạnh, để Bảo Bảo có thể lôi chân tướng ra.

Bảo Bảo đi tới bên cạnh quan tài, “Nhìn vào trong này, không biết mọi người đã chú ý đến nét mặt của nàng ta chưa?”.

Dạ Vô Hàm đứng dậy đầu tiên, bước tới trước mặt, sau đó Dạ Mặc Cảnh cũng ra lệnh cho Trương Tam đẩy xe lăn đi đến. Những người có can đảm ở hai bên cũng bước về trước mấy bước.

Bảo Bảo bình tĩnh nói: “Sau mười hai canh giờ, các cơ thịt của người chết sẽ cứng ngắc như thế có thể giữ hoàn toàn nét mặt của nàng ta trước khi chết. Người chết là bị người khác dùng tảng đá đập cho tới chết, không có dấu vết cho thấy nàng ta có giãy giụa hay phản kháng. Nhìn lại nét mặt của nàng ta, đừng nói là liều mạng với người đó mà ngay cả chết cũng không nhắm mắt, nhìn thế nào cũng là do có người đánh lén. Nhìn lại vết thương trên đầu nàng ta, cháu đã tìm thấy một vết máu nhàn nhạt trên vách tường bên trong sơn động giả, độ cao đó bằng với chiều cao của người chết. Xâu chuỗi lại các tình tiết không khó để tưởng tượng trước khi chết người chết đã gặp việc gì”.

Lúc này có người không nhịn được, nghi ngờ hỏi: “Không phải là do Phong Tam Nương dùng tảng đá đập chết Vũ phu nhân, sau đó bị mẹ con Châu Châu bắt gặp, Phong Tam Nương không nhân tính, muốn giết người diệt khẩu không chừng! Tiểu quận chúa bị thương chính là chứng minh. Nếu như không phải Phong Tam Nương, chẳng lẽ lại là nương của quận chúa? Ai tin được”.

Hắn vừa dứt lời, vô số ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn. Hắn ta vội vàng cúi đầu: “Ta chỉ tò mò một chút thôi”.

Bảo Bảo khoát tay: “Vị thúc thúc này hỏi rất hay. Bây giờ mấu chốt là vết thương của Hinh Nhi từ đâu mà tới. Người thường đều có thói quen ai trước là chủ, là nương sẽ không thể nào thương tổn đến con mình cho nên hung thủ nhất định là người thứ ba!”

Không thể phủ nhận đây chính là suy nghĩ của mọi người. Bỏ việc Tiêm Vũ chết qua một bên, xem xét Châu Châu và Phong Tam Nương thì sẽ không ai tin Châu Châu sẽ tổn thương con của mình. Hơn nữa Hinh Nhi còn chỉ và xác nhận hung thủ. Không thể nghi ngờ đó đã ghép Phong Tam Nương vào tử tội.

Đẩy tới vấn đề quan trọng nhất, Bảo Bảo cười nói: “Cháu muốn cho mọi người xem cái này, sau khi xem chúng ta sẽ phán đoán tiếp”.

Sau đó nó vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé với Vấn Xuân và Sơ Hạ: “Xuân tỷ tỷ, Hạ tỷ tỷ, A Hoàng, đến lượt các ngươi”.

“Ừ!”, hai người gật đầu đi vào, sau đó khom người chào mọi người.

Vấn Xuân: “Từ bây giờ, ta là Châu Châu”.

Sơ Hạ: “Ta là Tiêm Vũ”. (trong truyện là Phong Tam Nương, nhưng ốc sửa lại, còn vì sao, mời đọc đoạn sau )

A Hoàng: “Gâu”.

Bảo Bảo: “Bắt đầu!”.

Vấn Xuân và Sơ Hạ đi vào bên trong núi giả, cố ý nói chuyện lớn hơn.

Giọng Sơ Hạ ác liệt: “Ngươi cho rằng Hàm Vương muốn cưới ngươi là ngươi có thể bay lên trời rồi hả? Thậm chí lời của ta ngươi cũng không nghe theo?”.

Vẻ mặt Vấn Xuân nhu nhươc: “Tỷ tỷ, tỷ làm gì phải hung như vậy?”.

Sắc mặt của Dạ Vô Hàm u ám cực hạn.

“Thúi lắm, nếu như không phải ta thì ngươi có thể vào Vương phủ không? Hừ, bắt đầu từ hôm nay mọi việc ngươi đều phải nghe theo ta! Ta muốn ngươi làm gì thì ngươi phải làm như thế!”.

“Không! Tại sao muội phải nghe theo tỷ?”.

“Cái gì? Ngươi không nghe lời ta?! Ngươi thử nói lại lần nữa xem”.

“Không!”.

“Bốp!”.

“Tỷ tỷ, tỷ đánh muội… tỷ…. tỷ…. ta liều mạng với ngươi”.

“Hừ, ta muốn giáo huấn ngươi!”.

Hai người ra vẻ đánh nhau, các động tác đều diễn chậm để mọi người có thể xem.

Bỗng nhiên đầu Sơ Hạ đụng phải tường, nàng bôi máu gà đã chuẩn bị trước lên trán, sau đó kêu to: “Ai da, ngươi, tiểu tiện nhân, xuông tay ác như thế, ta phải đi gặp Vương gia, ta muốn nói cho Vương gia biết bí mật của ngươi!”.

Mọi người giật mình, tất cả đều bị hai chữ “Bí mật” hấp dẫn.

Chân mày Dạ Vô Hàm nhíu lại, trong mắt lóe qua một tia sáng nhưng sau đó bị hắn ẩn rất tốt.

Dạ Mặc Cảnh vẫn rất vui vẻ xem, hắn đã xem rất nhiều vở kịch nhưng không sánh được với vở kịch này.

“Đừng!”, Vấn Xuân đuổi theo, ôm cổ Sơ Hạ, “Tỷ tỷ, tỷ đừng đi!”.

“Cút ngay!” Sơ Hạ đẩy nàng ra, “Ta phải nói! Ta phải nói cho Hàm Vương biết chuyện của Hinh Nhi!”.

Dạ Vô Hàm vẫn ngồi vững trên ghế, con mắt nheo lại nhìn chằm chằm hai người.

Bảo Bảo cười nhẹ một tiếng, kịch hay vẫn còn ở phía sau.

Lúc này, Vấn Xuân nóng nảy, sau khi Sơ Hạ xoay người, tiện nay cầm tảng đá đập vào đầu. Sơ Hạ kêu một tiếng rồi ngã xuống đống bột mì kia, đúng tư thế.

“Trời ơi, tôi giết người, làm sao giờ, sao giờ?”. Đúng lúc này nghe một tiếng “Uông uông”. Vấn Xuân quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Hinh Nhi, sao con lại ở chỗ này?”.

“Xì”.

Có người không nhịn được bật cười. Dạ Vô Hàm lạnh lùng nhìn, người nọ lập tức dừng cười.

“Hinh Nhi, con coi như không thấy gì được không?”. Vấn Xuân vừa hỏi, vừa muốn chạy, lại nghe một giọng nói vang lên: “Bảo Bảo, tiểu tử thối, con đang ở đâu?”.

Nghe thấy giọng nói này, mọi người kinh hãi.

Từ xa đi tới, một bóng dáng cao lớn cố ý vặn vẹo lắc mông.

Nhìn lầm rồi?

Thật là đã nhìn lầm sao?”.

Không!

Đúng là không nhìn lầm!

Người bắt chước Phong Linh chính là Tuyên Vương dễ gần đáng yêu, đẹp trai, tác phong nhanh nhẹn, chỉ nghe lời Hàm Vương của bọn họ.

Dạ Mặc Cảnh cố nén nụ cười trên mặt, vội vàng ho nhẹ mấy tiếng để che giấu.

Dạ Vô Hàm hít sâu mấy cái để giữ tỉnh táo, hắn muốn tiếp tục xem tiểu tử này có thể làm những gì.

Lần này Dạ Dập Tuyên hi sinh nhan sắc, hắn cắn răng, vì chứng minh trong sạch của nữ nhân kia hắn phải ném luôn cả hình tượng của mình.

Dạ Dập Tuyên đến gần, che miệng hét lên: “Trời ơi, có chuyện gì xảy ra thế?”.

Vấn Xuân giật mình: “A, là Phong Tam Nương! Làm sao bây giờ?”.

Hai người như bị trúng chú định thân không nhúc nhích, vẻ mặt và động tác duy trì như thế.

Lúc này, quản gia tiến lên, móc tờ giấy mà Bảo Bảo đưa cho, đọc lên. Dạ Vô Hàm không thể tin được, rốt cuộc tiểu tử kia làm những việc này lúc nào?

“Lúc này, nội tâm Châu Châu bị kích động mãnh liệt. Nàng, vì một bí mật đã xúc động giết chết tỷ tỷ của mình không ngờ lại bị Phong Tam Nương bắt gặp! Rốt cuộc làm thế nào mới có thể vượt cửa ải này đây? Không sai, nàng cần một người chết thay! Mà trước mắt có một Phong Tam Nương, không nghi ngờ đó là ứng cử viên tốt nhất. Nhưng mà nàng làm thế nào mới có thể làm cho tất cả mọi người tin tưởng lời nói của nàng đây? Nàng chuyển ánh mắt sang người con gái.....”.

Tiếng quản gia vừa dứt, vở kịch trong sân tiếp tục tiến hành....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.