Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 156: Chương 156: Đều là người phóng khoáng, lạc quan




Châu Châu ngồi ngơ ngác trước bàn trang điểm, nàng không thể nào nhớ đc những chuyện ngày hôm qua. Nàng chỉ nhớ nàng dìu hắn về phòng, sau đó………..

Sau đó nàng chẳng nhớ gì cả.

Đột nhiên, Tiểu Đào hưng phấn chạy vào. “Phu nhân, phu nhân, có tin tức tốt!”.

Nàng chậm rãi hồi hồn, không cảm thấy hào hứng. “Chuyện gì?”. Nàng không biết bây giờ chuyện gì lại có thể là “tin tức tốt” với nàng nữa.

Nàng bị người thần bí lấy những người Triệu gia uy hiếp, tuy hắn ta nói sẽ giải quyết tốt chuyện Phong Tam Nương nhưng còn chuyện của Hinh Nhi thì sao? Con bé chính là quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể phát nổ làm nàng tan xương nát thịt.

Tiểu Đào cúi đầu nói nhỏ, Châu Châu vừa nghe, kinh ngạc nói. “Thật sao? Bọn họ đi thật à?”.

“Tin này rất chính xác, nô tỳ nghe lén được ở chỗ quản gia”.

Nàng vội hỏi. “Ngươi biết bọn họ đi đâu không?”.

………..

Trong khách sạn, ba nữ nhân ghép tất cả các bàn lại vào một chỗ, Vấn Xuân viết chữ, Sơ Hạ vẽ tranh. Hai người vừa viết vừa hiếu kỳ hỏi, “Tam Nương, người Minh Tịch đều lạc quan phóng khoàng này để làm gì?”.

Phong Linh đang vắt óc suy nghĩ lời tuyên truyền, cắn bút nói. “Đây chính là một cuộc tuyển tú toàn dân, ghi danh mất mười đồng, khi tham gia thi có thể ca hát, cũng có thể nhảy múa, chỉ cần ngươi có tài nghệ đều có thể ghi danh tham gia! Đầu tiên chúng ta sẽ chọn ra nhiều người, sau đó là mười người mạnh nhất, cuối cùng sẽ tiến đến chung kết. Người đứng đầu sẽ được một ngàn lượng bạc trắng, người đứng thứ hai được năm trăm lương bạc trắng, người đứng thứ ba sẽ được hai trăm lượng bạc trắng”.

Vấn Xuân kinh ngạc nói, “Oa, vậy lần này sẽ mất khoảng 1700 lượng bạc! Vậy thì chúng ta làm sao có thể có đủ”.

“Không hẳn”, Phong Linh chắc chắn cười một tiếng. “Ta đảm bảo chúng ta tổ chức ghi danh có thể kiếm vượt xa!”.

“Thật sao?”. Hai người nghi ngờ.

“Yên tâm đi! Đến lúc đó chuẩn bị đếm tiền cho ta!”. Phong Linh cười ngông cuồng,

Lúc này, Chu lão bản đang đứng một bên, đi đến. “Phong cô nương, vậy cô nương muốn làm gì ở chỗ này?”.

Vừa nhìn Chu lão bản, đôi mắt Phong Linh đảo tròn, đứng dậy nói. “Chu lão bản, khách điếm của ông có tổng cộng bao nhiêu gian phòng?”.

“A, có 12 phòng hảo hạng, 24 phòng hạng trung, 36 phòng bình thường, nhiều nhất có thể ở đến 200, 300 người. Cô nương hỏi những cái đó làm gì?”.

“Vào thời gian buôn bán tốt nhất, số người vào ở trong điếm là bao nhiêu? Mùa ế hàng là bao nhiêu?”.

Thấy thái độ và câu hỏi của nàng rất chuyên nghiệp, thái độ cẩn thận thành khẩn, Chu lão bản chỉ do dự một lát rồi đáp. “Thời điểm buôn bán tốt nhất cũng được 7 phần. Mà bây giờ là mùa buôn bán chán nhất thì cũng như cô nương thấy, được 3, 4 phần cũng không tệ rồi”.

“Ha ha”. Phong Linh cười. “Chu lão bản, ông có tin tôi sẽ khiến cho nơi đây ngay cả mùa buôn bán tệ nhất cũng được mười phần người vào ở”.

Chu lão bản ngây người: “Điều này sao có thể?”.

“Muốn có tiền bạc thì phải dùng mánh lới, những người đến tham gia ‘ Người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan’ của ta chắc sẽ không ít, trong đó không thể thiếu được người ngoài thành. Ông nói xem nếu nhiều người đến như vậy thì sẽ cần chỗ ở không? Đến lúc đó chỉ cần ta nói đây là nơi tổ chức, như vậy còn sợ không có người vào ở à? Dĩ nhiên chúng ta cũng cần phải điều chỉnh, Chu lão bản có thể miễn phí tiền ăn uống nhưng tiền ở trọ thì phải thu. Tính toán ra thì ông thu được chính là từ chỗ này! Đề nghị này của ta thế nào?”.

Chu lão bản tính toán rất nhanh, sau khi nghe qua lập tức vỗ tay bảo hay. “Phong cô nương, đúng là kỳ nhân! Chủ ý này rất hay!”.

“Ha ha”, Phong Linh hất tóc, khiêm tốn nói. “Đâu có đâu có, sau khi cuộc thi này kết thúc, ta còn muốn mở thêm nhiều hoạt động lớn khác, những điều này đều nằm trong tính toán của ta!”.

“Được! Chỉ cần Phong cô nương muốn làm, nơi đây đều mở cửa lớn chào đón, đến lúc đó chúng ta chính là đồng bạn hợp tác lâu dài!”.

Phong Linh nghiêm túc nói. “Chu lão bản, nếu chúng ta đã đạt được nhận thức chung thì bây giờ nên đồng tâm hiệp lực chuẩn bị làm công tác tuyên truyền, tôi chỉ thiếu người thôi”.

Chu lão bản vỗ ngực. “chuyện tuyên truyền cứ để tôi lo, dù sao ở đây ta cũng là người làm ăn đã mấy chục năm. Ta sẽ đi thương lượng với vài lão bằng hữu!”.

“Ha ha, vậy thì tốt quá!”.

Sau khi Chu lão bản đi, tiểu nhị chạy tới. “Phong cô nương, bên ngoài có người tìm cô nương”.

Phong Linh nhíu mày. “Họ gì?”.

“Dạ”.

Sắc mặt nàng lạnh lẽo. “Đuổi đi”.

“Aiz”.

Vấn Xuân và Sơ Hạ che miệng cười, “Nhất định là Vương gia tìm đến rồi”.

Một lúc sau, tiểu nhị lại chạy đến. “Phong cô nương, lại có người tìm cô nương”.

“Họ gì?”.

“Dạ”.

“Đuổi đi”.

“Aiz”.

Vấn Xuân nghi ngờ hỏi. “Vị họ Dạ lần này không phải là Tuyên Vương điện hạ chứ?”.

Lại một lúc sau, tiểu nhị lại hấp ta hấp tập chạy vào. “Phong cô nương, bên ngoài lại có người tìm”, lần này hắn đã thông minh hơn, không đợi nàng hỏi đã trả lời. “Vị gia này cũng họ Dạ”.

“Bốp”. Sơ Hạ vỗ đầu một cái, nói với Vấn Xuân. “Hàm Vương, Tuyên Vương, thái tử điện hạ! Nhất định là ba người này!”.

Phong Linh nhíu mày. “Tiểu nhị, chỉ cần là người họ Dạ ngươi đều lấy nước rửa chén dội vào bọn họ, không cần sợ, xảy ra chuyện gì có ta chịu trách nhiệm.

“Ặc, chuyện này……”. Mặc dù tiểu nhị không biết chữ nhưng rất có mắt nhìn người. Ba người bên ngoài kia, hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, đâu có thể là công tử nhà người thường được? Tiểu nhị đáp một tiếng, sau đó lại ra ngoài đàm phán.

Ngoài cửa lớn có ba người đứng trước bố cáo mà Phong Linh tự viết. Các cô nương đi qua ba người này đều lén ngắm họ mấy lần, chả mấy khi bọn họ được ngắm nhiều trai đẹp như vậy, còn rất cao lớn, tất cả bọn họ đều đỏ mặt bàn tán xôn xao.

Dạ Vô Hàm nhìn chằm chằm chữ “Dạ” trên bố cáo, chân mày nhíu chặt. Hắn biết, nhất định là nàng đã hiểu lầm nên mới tức giận rời phủ. Nhưng mà hắn không ngờ hình như lần này nàng đã quyết tâm rồi.

Dạ Dập Tuyên buồn cười lắc đầu một cái, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tinh thần phấn chấn, đôi mắt sâu thúy tĩnh mịch. “Này, ai có thể nói cho đệ biết có chuyện gì xảy ra được không? Đến tột cùng thì ai trong hai vị là người đã đắc tội Phong Tam Nương vậy?”.

Thần Hoàng tiến lên, nhìn bố cáo rồi lại nhìn Dạ Vô Hàm, tà mâu (đôi mắt tà khí) nhướn lên, giống như Satan lười biếng lại mị hoặc, môi mỏng hé ra nói hai chữ. “Người khác”.

Dạ Vô Hàm ngoái đầu nhìn lại, ưu nhã mở quạt, cười một tiếng làm bốn phương vang lên tiếng hét chói tai. “Đây là chuyện của ta và Tố Tố, không liên quan đến người khác”.

“Tố Tố? Ha ha, theo bản thái tử biết, sao nàng lại giống thái tử phi như đúc vậy, thật thần kỳ”.

“Phong Tam Nương là Phong Tam Nương, Niếp Tố Tố là Niếp Tố Tố, thánh chỉ của phụ hoàng đã chia ra cho chúng ta. Không thể tùy tiện nhập làm một được”.

“Khác nhau ở chỗ, Niếp Tố Tố là khí phi (= phi tử bị bỏ) của ngươi, không liên quan đến thánh chỉ”.

“Ta đã quyết định nạp nàng phi vị (làm vương phi), cho nàng một lễ cưới đầy đủ, còn có danh phận”.

“Thật sao? Thật đúng dịp, lễ cưới của bản thái tử là 12 tháng này, chỉ còn sáu ngày mà thôi, nhưng mà sẽ tổ chức trước ngươi”.

Hai người mỗi người một câu, Dạ Dập Tuyên chỉ biết đứng ngoài lắc đầu. Lúc này, tiểu nhị đẩy cửa đi ra, cười nói. “Ba vị Dạ công tử, Phong cô nương có nói, nếu mấy vị không đi nữa thì chúng tôi sẽ dùng nước rửa chén bát để chiêu đãi các vị”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.