Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Chương 157: Chương 157: Lợi dụng đồ bỏ




“Wey, wey, wey, tiểu nhị, ngươi nói với nàng, đúng rồi….. Là Tiểu Tuyên Tuyên đến”. Dạ Dập Tuyên ho nhẹ mấy tiếng, sau đó kín đáo đưa hắn thỏi bạc, “Ngươi đi nói với nàng ấy, nhất định nàng ấy sẽ biết”.

Tiểu nhị áng chừng bạc, sau đó cười nói. “Công tử, ngài chờ một chút”.

Thần Hoàng vẻ mặt khinh bỉ, “Xem ra ngươi thật sự thích cái tên này?”.

Dạ Dập Tuyên lơ đễnh nói. “Rồi thái tử điện hạ sẽ cảm thấy hâm mộ cái tên này cho xem”.

Quả nhiên, tiểu nhị đi ra nói. “Vị tiểu Tuyên Tuyên công tử, Phong cô nương mời ngài đi vào”.

“Ha ha……..”. Dạ Dập Tuyên hài lòng cười, nói với Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng nói. “Thấy chưa? Có hâm mộ không? Ha ha……”.

Thần Hoàng cười lạnh quay mặt, Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, không lên tiếng, nhưng môi hắn mím chặt đã tiết lộ tâm tình của hắn.

Dạ Dập Tuyên thư thả đi vào, bước đi rất cuồng vọng. (sĩ với 2 người ở lại)

Vì vậy bên ngoài chỉ còn Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng hai người đứng đối mặt nhau.

Bởi vì khách sạn trong thành cũng khá nổi danh, trước cửa chính có một khoảng đất khá rộng chỉ có hai người đứng, khí thế mười phần!

Dạ Vô Hàm phe phẩy quạt, nho nhã tuấn mỹ. “Thái tử không ở trong cung coi chừng thái tử phi, chạy đến chỗ này không sợ người nói ra nói vào?”.

Thần Hoàng nghiêng đầu nhìn hắn. “Ha ha, truyện này không làm phiền ngươi quan tâm, không bằng ngươi đem sức lực của mình tập trung trên người Cảnh Vương thúc đi, cận thân hậu viện của ngươi. Nếu không cẩn thận thì sẽ không yên đâu”.

“Nói đến Cảnh Vương thúc thì hình như giao tình giữa thái tử và ngài ấy không phải là ít đâu”. Dạ Vô Hàm gấp quạt lại, gõ nhẹ vào lòng bàn tay một cái. “À, đúng rồi, hình như Cảnh Vương thúc còn chưa biết chuyện thái tử rất thích cải trang, thường không cải trang thành cùng một người, không phải thủ lĩnh hắc đạo thì lại là kỹ nữ….. ha ha, nhất định ông ta sẽ cảm thấy rất hứng thú với tin tức này”.

Thần Hoàng cũng không ngạc nhiên khi hắn ta đoán được thân phận của mình, ngược lại hắn còn nhướn mày khiêu khích. “Dạ Vô Hàm, tốt nhất là ngươi cứ nói hết tất cả cho hắn ta biết đi, như thế hắn ta sẽ đề phòng ta, như vậy thì ta sẽ thua và thế lực của hắn ta sẽ lớn hơn bây giờ”.

Đôi mắt Dạ Vô Hàm lạnh đi. “Sáu năm trước, ngươi trộm ngọc tỷ đi, rốt cuộc là muốn làm gì? Ngươi đã là thái tử rồi, cái ngôi vị hoàng đế sớm muộn cũng là của ngươi, tại sao phải trộm đồ nhà mình?”.

“Hừ, ngôi vị hoàng đế?”. Thần Hoàng bĩu môi một cái. “Ngươi hiếm sao? Vậy ta để cho ngươi là được rồi”.

Dạ Vô Hàm nhíu mày, đi tới bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm vào Thần Hoàng, nhỏ giọng. “Giả điên, cải trang thành người khác, trộm ngọc tỷ, ngươi làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là muốn gì?”.

“Ngươi muốn biết à?”. Thần Hoàng đến gần, cười tà mị một tiếng, âm thanh mị hoặc đến tận xương. “Ta không nói cho ngươi biết”.

Dạ Vô Hàm mở cái quạt ra, hít sâu một hơi, nhìn Thần Hoàng, “Việc khác ta không muốn nói nhiều nhưng mà liên quan đến nàng, ta quyết không để cho ngươi! Có bản lĩnh thì ngươi tự mình xuất lực”.

Thần Hoàng như người không xương tựa vào người hắn, đá lông nheo. “Được, vậy thì ta theo ngươi!”.

Dạ Vô Hàm chán ghét dùng cây quạt đẩy hắn. “Đừng đụng vào ta!”.

Chung quanh sôi trào!

BL đó! (tình yêu nam x nam)

Đúng là tiểu thụ cực phẩm! (Thần Hoàng)

Tay mọi người đang ở đâu? Có thét chói tai hay không? Có nhiệt huyết không? Có không?

Trong khách sạn, Phong Linh đứng trên bàn hô lớn. “Ngươi là gió, ta là cát. Ngươi là người phóng khoáng lạc quan, ta là hoa! Ngươi đi thi phóng khoáng lạc quan, bạc về nhà! Thành này cũng phóng khoáng lạc quan!”.

Dạ Dập Tuyên bị nàng dọa, nghi ngờ đi tới, quét mắt nhìn những đồ họ viết, lập tức hiểu được, dở khóc dở cười hỏi. “Phong Tam Nương, ngươi lại nghĩ ra cái gì thế?”.

Vấn Xuân đứng một bên cười nói. “Tam Nương muốn tổ chức cuộc thi phóng khoáng lạc quan, chuẩn bị mất một ngày nay đấy”.

Phong Linh ngoắc ngón tay với hắn, cười một tiếng. “Tiểu Tuyên tử, thời cơ để ngươi phát huy sức quyến rũ đã đến”.

Dạ Dập Tuyên che ngực theo bản năng. “Ngươi định làm gì đấy?”.

Phong Linh nhìn về phía Sơ Hạ, Sơ Hạ mỉm cười đưa một tập truyền đơn. “Tuyên Vương điện hạ, đây chính là thành quả mà bọn nô tỳ đã làm, tay của nô tỳ và Vấn Xuân đều đau chết đi được, làm phiền ngài ra ngoài phát hộ bọn nô tỳ”.

“Tại sao lại là ta?”. Dạ Dập Tuyên không thể tin được nhìn chằm chằm vào ba người.

“Ngươi có đi hay không?”. Phong Linh chống nạnh, “Không đi, chúng ta tuyệt giao”.

Hắn cắn môi, ai oán nhìn nàng, ôm đống truyền đơn miễn cưỡng đi ra ngoài. “Làm sao ngươi không bảo hai người ngoài kia làm? Ngươi cứ khi dễ người đàng hoàng đi, khi dễ ta đi!”.

Phong Linh ngẩn ra, đúng vậy, nàng nên lợi dụng đồ bỏ chứ!

“Bốp”. Nàng vỗ tay một cái. “Vấn Xuân, mang hoành phi của chúng ta ra, để hai người ngoài kia cầm lên”.

“A? Tam Nương, ngài định…….. Muốn cho Vương gia và thái tử cầm hoành phi?”.

“Tại sao lại không?”. Phong Linh kêu lên.

“A, được rồi, nô tỳ đi thử một chút”.

Vấn Xuân ôm hai cây trúc lớn ra ngoài, vừa mở cửa thì thấy ba người đang đứng nói gì đó.

Dạ Dập Tuyên quay đầu nhìn, nhíu mày. “Không cần đệ nói thêm, các huynh cứ ở lại sẽ biết thôi”. Nói xong hắn lập tức xoay người, nở nụ cười: “Xin chú ý đến cuộc thi phóng khoáng lạc quan, cảm ơn!”.

“Xin chào, hãy đến tham gia cuộc thi phóng khoáng lạc quan”.

Vấn Xuân đến trước mặt hai người, lặng lẽ nhún người. “Đây là do Tam Nương bảo nô tỳ đưa cho hai vị”.

Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng liếc nhìn nhau một cái, sau đó hai người cùng kéo hoành phi ra, nhìn thấy bên trên viết dòng chữ to. “Tham gia cuộc thi, thắng ngàn lượng bạc trắng”.

“Oa! Rất tuấn tú!”.

Hai người cầm tấm hoành phi khổng lồ rất dễ thấy, thoáng chốc đã hấp dẫn vô số ánh mắt của nữ nhân nhìn hai người bọn họ, ánh mắt toát ra vẻ hoa si.

Dạ Vô Hàm đã bao giờ bị nhiều người như vậy đứng xem nên lông mày cau lại, vừa muốn ném vật này xuống nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thần Hoàng bên cạnh, thấy hắn nhàn nhã thoải mái, một tay cầm cán trúc, một tay còn vẫy vẫy với các cô nương.

Không có đạo lý gì lại thua hắn ta cả!

Trên đường phố náo nhiệt hẳn lên, tất cả mọi người đều vây quanh xem. Lúc này, trên đường phố phía đông có một cỗ kiệu đang đi về phía này, dừng lại trước đám người, màn kiệu vén lên, đưa một cánh tay ngọc ra sau đó có nha hoàn bước tới đón người bên trong.

Dạ Lạc Dao tò mò nhìn bốn phía. “Đây là có chuyện gì xảy ra? Hương Nhi, ngươi có tìm nhầm chỗ không?”.

“Công chúa, đúng là nơi này rồi....... A, nô tỳ nhìn thấy thái tử điện hạ rồi!”.

“Ở đâu?”. Dạ Lạc Dao vội vàng nhìn sang bên đó, vừa nhìn thấy Thần Hoàng đang cầm hoành phi thì ngây người. “Hương Nhi, mau đỡ ta qua đó xem một chút”.

“Vâng, công chúa, ngài chậm một chút”.

Trên đường phố phía tây cũng đồng thời có một cỗ kiệu.

Tiểu Đào đỡ Châu Châu đi ra, “Phu nhân, ngài xem, chính là chỗ này”.

Châu Châu nhìn xung quanh một vòng. “Có chuyện gì đây? Sao lại nhiều người thế này?”.

“A? Phu nhân, người kia, giống như là Vương gia”.

Châu Châu vừa nhìn sang thì trợn to hai mắt, người đứng trước cửa khách sạn cầm hoành phi kia không phải Dạ Vô Hàm thì là ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.