Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 266: Chương 266: Anh nhớ em




Ở một góc khuất nào đó, có hai người đàn ông đang nhâm nhi ly vang đỏ trong tay, ánh mắt tập trung quan sát sự việc hỗn loạn vừa xảy ra dưới sảnh lớn.

Khánh Duy và Jame đứng trên lầu cao đã chứng kiến toàn bộ khung cảnh bên dưới, không hề bỏ sót bất cứ chi tiết nào cả.

Nhìn thứ chất lỏng sóng sánh trong ly thủy tinh. Khóe môi Khánh Duy bất giác cong lên sau đó khiêu khích nhìn bạn mình rồi nói.

- Thấy người đẹp được người khác bảo vệ thì trong lòng cảm thấy thế nào?

Biểu cảm trên gương mặt của Phi Hùng không giống như những gì Khánh Duy đã tưởng tượng. Không hề giận dữ hay nhăn nhó khó coi, mà trái lại lại vô cùng thích thú.

Anh ta ngửa cổ uống một ngụm rượu sau đó thong thả nói.

- Sao là sao? Cậu muốn tôi phải tức giận xông tới nói chuyện phải trái với hai người họ ư?

Phi Hùng trả lời một cách dửng dưng như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Ấy nhưng mà, ẩn sâu trong vẻ ngoài bình tĩnh ấy lại là một sự khó chịu không hề nhẹ. Để ý kĩ một xíu sẽ nhìn thấy ánh mắt mang tia sát khí nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang ôm ấp nhau dưới sảnh lớn.

Khánh Duy khẽ cười, sau đó uống một ngụm rượu rồi mau chóng rời đi.

Tên ngốc này đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, không lẽ Khánh Duy lại không nhìn ra sao?

Phi Hùng có thể qua mắt được nhiều người nhưng lại không thể che dấu được con mắt tinh tường của Khánh Duy đâu.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Quay trở lại với khung cảnh hỗn loạn dưới sảnh, Minh Hào vẫn một mực ôm chặt lấy Khánh Tường không buông. Dường như chỉ cần anh nới lỏng tay ra một chút thì người con gái này sẽ lập tức biến mất vậy.

Điều này khiến cho Khánh Tường hơi e ngại một chút. Cái ôm ấm áp như thế này trong tình huống hiện tại hình như là không thích hợp cho lắm.

Quá nhiều con mắt đang soi mói rồi thì thầm to nhỏ với nhau, nội dung chắc chắn lại xoay quanh một mình cô mà thôi.

Không nghĩ ngợi gì nữa, Khánh Tường lập tức vẫy vùng hòng thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn của con sói Minh Hào. Nhưng mà càng vùng vẫy anh lại càng siết chặt cô hơn mà thôi.

Ngoại trừ việc siết chặt con mèo nhỏ này trong tay thì Minh Hào không hề có bất cứ hành động nào khác. Mãi cho tới khi Khánh Tường sắp tức giận tới nơi thì anh mới chịu nới lỏng tay ra một chút, nhưng mà không phải để cho Khánh Tường chạy thoát. Mà là nhanh chóng xoay người cô lại, để mặt đối mặt, mắt chạm mắt với nhau.

Không gian đột nhiên yên tĩnh đến lạ, ánh mắt dịu dàng tràn đầy sự cưng chiều của Minh Hào chăm chú nhìn Khánh Tường mặc cho cô tránh né rất quyết liệt.

Và rồi.

Một nụ hôn mãnh liệt của Minh Hào mau chóng đặt lên đôi môi căng mọng của Khánh Tường một cách thoải mái. Mùi vị này, sự mềm mại này đã lâu lắm rồi anh không được cảm nhận, thật là nhớ muốn chết đi được.

Mãi tới khi Khánh Tường sắp hết thở nổi rồi. Minh Hào mới luyến tiếc thả cô ra. Nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu đang đỏ ửng lên vì ngượng, Minh Hào lại không kiềm lòng được mà trêu chọc cô một chút.

Nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, Minh Hào véo nhẹ chiếc mũi nhỏ xinh của Khánh Tường, nhìn cô đầy yêu chiều rồi nói.

- Từ bây giờ trở đi, bất cứ có chuyện gì xảy ra cũng không cho phép em rời xa anh một giây nào cả. Anh nhớ em đến phát điên rồi em có biết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.