Màn đêm đã buông xuống. Trong khuôn viên rộng lớn của nhà họ Phi đã tấp nập người ra kẻ vào. Tất cả đều khoác trên người những bộ cánh lộng lẫy và kiêu sa.
Mùi nước hoa của nhiều người trộn lẫn vào với nhau, khiến cho không khí hiện tại có chút gì đó kì lạ.
Chiếc Ferrari màu đen sang trọng và lộng lẫy từ từ dừng bánh trước khuôn viên của nhà Jame. Ngay lập tức, một thân ảnh cao ráo điển trai lập tức bước xuống xe.
Khánh Duy từ vị trí lái đi vòng về sau xe, tới ghế phụ lái rồi mở cửa xe, bàn tay rộng lớn đưa ra ngỏ ý muốn nắm lấy tay ai đó.
Bàn tay trắng nõn nà nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên bàn tay to lớn của Khánh Duy, Khánh Tường bước xuống xe trong bộ váy lộng lẫy không hề kém cạnh ai.
Thật ra mà nói, cô gái của chúng ta thích màu đen, nên hầu như tủ đồ rất ít khi có sự xuất hiện của những màu khác. Và hôm nay, cũng không ngoại lệ.
Khánh Tường mặc một chiếc váy trễ vai, ở phía dưới còn xẻ tà để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, phía trên lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Để điểm tô thêm phần xinh đẹp, Khánh Tường có đeo một chiếc vòng choker cũng màu đen nốt, lại còn đính kèm thêm một số đá quý nữa.
Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận định được giá trị của chiếc vòng đơn giản này không hề nhỏ.
Hôm nay, Khánh Tường tựa như công chúa của buổi tiệc. mang theo thần thái cao cao tại thượng khiến người khác vừa ghen tỵ vừa phải kính trọng.
Vì đơn giản, đây là tiểu bảo bối của nhà họ Hoàng, còn ai có thân phận cao quý hơn cô nữa?
Khoác tay Khánh Duy rồi chậm rãi bước vào trước bao nhiêu con mắt đang chăm chú nhìn vào mình. Trên mặt Khánh Tường vẫn giữ nguyên một bộ mặt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, một cái nhếch môi cũng không thèm.
Đi được vài bước, vừa hay Jame nhận được tin báo Khánh Tường đã tới, nên đã vội vàng ra ngoài đón tiếp tiểu yêu tinh này. Nhìn thấy cô, Jame không kiềm được mà nở một nụ cười, sau đó nói.
- Em thật xinh đẹp.
Tới bây giờ, khi nhìn thấy Jame Khánh Tường mới thả lỏng khuôn mặt một chút, cô nhìn Jame rồi hỏi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
- Ông đang ở đâu? Em muốn tới chào ông một tiếng.
Không do dự, Jame liền gật đầu đồng ý rồi dẫn Khánh Tường và anh trai lên lầu, nơi mà ông cụ đang ngồi trò chuyện với vài người bạn già của mình.
- Cháu chào ông!
Giọng nói của Khánh Tường đột nhiên nhẹ nhàng đi vài phần, không còn ngữ khí mạnh mẽ như thường ngày nữa. Nhẹ nhàng tới nỗi ngay cả cô cũng không thể tin vào tai mình được.
Lão Phi nhanh chóng bị thu hút bởi giọng nói này, ông ấy đột nhiên quay mặt sang nơi phát ra tiếng nói. Ngay khi nhìn thấy Khánh Tường thì đuôi mắt chằng chịt vết chân chim của ông cụ khẽ nheo lại vì cười, sau đó còn đưa tay ra hiệu cho Khánh Tường, ông nói.
- Nhóc con! Lại đây với ông nào.
Lão Phi giống như ông tiên trong truyện cổ tích với mái tóc màu muối tiêu, nụ cười hiền hậu và đặc biệt đối xử rất tốt với Khánh Tường. Ngay cả Khánh Duy cũng nhận thấy tình thương mà ông dành cho Khánh Tường còn nhiều hơn đứa cháu nội của mình nữa.
Khánh Tường đi tới cúi đầu chào Lão Phi, sau đó nở nụ cười rất tươi, tựa như ánh mặt trời vậy. Nụ cười này đã hút hồn biết bao nhiêu nam nhân rồi, và Phi Hùng cũng không phải ngoại lệ.
Trong một khoảnh khắc nào đó, anh ra đột nhiên ngẩn người ra, mải ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của Khánh Tường tới mức quên cả đất trời.
Khiến cho Khánh Duy không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cái thằng này! Có cần phải si mê em gái ông tới như thế không chứ?
Bàn tay nhỏ nhắn của Khánh Tường nằm gọn trong bàn tay to lớn của Lão Phi, ông ấy đang vuốt ve bàn tay của cô, ánh mắt tràn ngập sự yêu chiều và sủng nịnh.
Lão Phi cười, sau đó nhìn Khánh Tường rồi nói.
- Đứa cháu này! Ta rất thích