Bảo Bọc Khiết An

Chương 11: Chương 11: C2: Gỡ bỏ hiểu lầm(1)




Chương 2 : Gỡ bỏ hiểu lầm



Bá Khôi sau sự việc này đã muốn thu gai lại, tỏ ý xin lỗi Khiết An một lần. Rồi cậu sẽ không quản đến vấn đề của cô nữa, ai làm việc nấy.

Nhưng cậu không có cơ hội.

Suốt hai tuần sau đó, lúc thì là Thanh Tâm, lúc là Gia Hưng. Hai người đó cứ thay phiên nhau quấn lấy Khiết An ngoài giờ cô đi học. Bá Khôi lại không hề muốn trước mặt người thứ ba nói lời xin lỗi. Mấy người đó cậu có lỗi gì mà được nghe, hừ?? ( há há)

Và thế là hiểu lầm cứ dài thêm. Khiết An thì cố né tránh đụng chạm đến Bá Khôi khi biết anh không ưa gì mình. Cô cũng không lấy làm buồn phiền gì. Được Gia Hưng chở đi chọn điện thoại, cô mua được một chiếc điện thoại Sam Sung cảm ứng, giá 1 triệu 6. Hơi lố so với ước tính nhưng không sao vì ở nhà Nguyễn Bá cô cũng không mấy dùng đến tiền vì đã có đầy đủ. Gia Hưng bảo là vẫn nên mua một cái dùng được chứ đừng mua loại rẻ quá sẽ mau hư. Hằng ngày có thể gọi điện thoại cho em trai Khánh An hỏi về việc trường lớp của em ở quê, cô phần nào cũng bớt lo lắng và cô đơn. Cô lấy lại sức sống của một Khánh An hồn nhiên tươi vui, cũng sớm khỏi những vết thương ngoài da, chân hiện tại chỉ còn những vết bầm mờ không đáng ngại.

Hai tuần ở nhà Nguyễn Bá, Khánh An hạnh phúc nhất có lẽ là về việc được ăn trái cây.

Trái cây nhiều vô biên.

Không biết vì lẽ gì mà dì Lam chuẩn bị còn gấp đôi số trái cây so với ngày đầu cô đến. Nghe nói là Bá Khôi cũng đột nhiên muốn ăn nhiều loại trái cây, căn dặn dì mua thêm. Nào là nho nhật, dâu tây Hàn quốc, kiwi new zealand..thứ cậu muốn ăn toàn là trái cây đắt đỏ, cực phẩm nhân gian. Nhưng cứ mua về cậu chỉ đụng vào một ít, liền bảo đem bỏ đi. Dì Lam làm cho nhà Nguyễn Bá đã lâu, tuyệt nhiên không hề có tư tưởng lãng phí dù chủ nhân giàu có. Bà làm việc rất tận tâm, vun vén rất khôn khéo. Khi Bá Khôi bảo muốn bỏ đi thì dì Lam liền bỏ hết sang tủ lạnh chung dưới bếp. Vì thế khiết An được hưởng sái, cô tha hồ tùy tiện ăn uống. Cô cảm thấy hương vị và chủng loại trái cây ngày càng đa dạng, lấy làm hạnh phúc vô cùng- kiếp trước cô đúng là con khỉ mà- Khiết An vui vẻ với ý nghĩ đó.

Một hôm đang vừa đọc sách trong phòng khách vừa lúng búng trái cherry trong miệng, Khiết An chưa kịp nhai hết đã quên mất mà bỏ thêm 1 trái nữa. Khiến cho cô gần như sặc hột của trái đầu tiên. Bá Khôi vừa vặn đi tới thấy vậy vội tiến nhanh tới bên cô. Nhưng trước khi cậu chạm được vào Khiết An thì có một bóng người nhanh nhẹn chắn ngang.

- Khiết An, em làm sao vậy?? Là sặc cái gì. Trời ơi..- Gia Hưng hoảng hốt kêu lên. Cậu vỗ vỗ vào lưng Khiết An để cô nhả hột ra ngoài.

Khụ khụ..may quá.. em nuốt được rồi..khụ khụ..

- Khiết An nuốt luôn cả hạt cherry vào bụng. Nghĩ rằng thôi thì nuốt hoặc nhả đều như nhau. Miễn sao là không mắc nghẹn được rồi. Dù sao cũng không thể mọc được ở trong bụng cô.

- Em đó, ăn uống phải chú ý chứ. Anh mang cho em bộ ráp hình thỏ sylvanian nè, có muốn thử không? – Nói đoạn Gia Hưng lấy từ trong balo ra một hộp giấy. Đó là một bộ xếp hình có 2 chú thỏ chị em xinh xắn đang nhặt táo trong vườn. Bên trong hộp còn có một bé thỏ chị nhỏ xíu mặc váy, dù nhỏ nhưng được làm thủ công rất tinh xảo.

- Trời ơi, đáng yêu quá- Khiết An reo lên- em kém xếp hình lắm, anh cũng giúp em nhé. Xếp xong e sẽ bỏ vào khung treo trong phòng hihi..

Thế là hai người vui vẻ chúi đầu vào mấy mảnh ráp, không hề để ý đến có một người thừa thãi từ nãy đến giờ chứng kiến cảnh này mà mặt mày xám ngoét. Dạo này tần suất Gia Hưng đến nhà Nguyễn Bá chơi tăng chóng mặt, cụ thể không phải là đến tìm Bá Khôi mà là đến chơi với Khiết An. Bá Khôi bị bạn thân cho ra rìa, cũng hoàn toàn không có cơ hội tiếp cận để nói chuyện với Khiết An một mình.

Bá Khôi vào bếp rót một cốc nước. Mở tủ lạnh ra anh thấy trái cây đã vơi dần, đặc biệt là cherry. Có lẽ Khiết An rất thích cherry, nhưng vừa nãy cô bị sặc cũng là vì cherry có hột. Bá Khôi tự nhủ rằng, tuần này sẽ không dặn dì Lam mua cherry nữa..( Khiết An: Đừng mà T-T )

Quay trở lại đi ngang phòng khách với ly nước trên tay, Bá Khôi ít nhiều cũng tìm cho mình được một cái cớ để lảng vảng qua lại. Cậu cứ hết đi lên phòng lại xuống uống nước, mấy bận như vậy.

Lúc này bức tranh của Gia Hưng và Khiết An đang ráp rơi vào giai đoạn khó nhất. Là những mảng có hình lá vàng rơi đều na ná như nhau nên rất khó tìm. Khiết An chau mày nghĩ ngợi, đôi môi mấp máy và bàn tay vô thức sờ lên môi day day, đăm chiêu suy nghĩ.

Khiết An vốn có thân thể khỏe mạnh, lại được mẹ cô đặc biệt chăm sóc từ nhỏ. Cô thường xuyên được mẹ tắm bằng sữa tươi, gội đầu bằng bông và lá bưởi. Nên trên người Khiết An lúc nào cũng có một hương thơm thanh khiết ngọt ngào rất thu hút. Mẹ của Khiết An ngoài việc là một người phụ nữ đẹp, bà còn giỏi duy trì vẻ đẹp của mình bằng những cách chăm sóc dân gian. Cho nên bà cũng chăm sóc cho con gái mình tương tự như vậy.

Lúc này đây, ngồi bên cạnh Gia Hưng, từ lâu đã bị thu hút bởi những đụng chạm da thịt với Khiết An khi cô vô tình quay qua lại đụng chân tay vào người Gia Hưng. Cô hoàn toàn là vô ý, chỉ muốn hỏi ý kiến của Gia Hưng hoặc là bảo cậu chú ý vào mảnh ghép của cô vừa mới ráp được để khen cô. Khiết An vẫn là thấy vui mỗi khi mình làm được gì “trí tuệ” một chút nên rất thích được công nhận, cô không bỏ sót việc khoe miếng ráp nào cô vừa ráp thành công cả, vì nó khá là..ít so với một Gia Hưng nhanh nhẹn.

Gia Hưng có chút khổ sở, cậu không còn tập trung vào việc chơi trò chơi này nữa. Cả bản thân cậu cũng không lường trước được người con gái trước mặt mình khi ở gần lại tỏa ra hương thơm thanh thuần thu hút đến vậy. Da thịt cô trắng ngần mát rượt, bàn tay bé nhỏ liên tục chạm vào bầu má và môi tự hành hạ mình khi không nghĩ ra được bước tiếp theo sẽ ráp miếng nào. Vẻ tập trung của Khiết An với trò chơi, quên hết mọi thứ xung quanh, vô cùng đáng yêu.

Gia Hưng gần như không thể kiềm chế nổi nữa, cậu khẽ nắm lấy một tay của Khiết An, mắt vẫn không thôi nhìn vào gương mặt bầu bĩnh của cô và đôi môi màu cherry hé mở. Cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra vị ngọt của nó. Gia Hưng thở hắt ra một hơi.

-Khiết An!- cậu khẽ gọi tên cô. Nhưng Khiết An vẫn không chú ý, cô tưởng là Gia Hưng giữ tay mình để ngăn cô ráp một mảnh ráp không trùng khớp vào mớ lá cây đã vô cùng hỗn độn. Nên liền dùng tay còn lại tùy tiện lấy một miếng khác ráp thử, vẫn để tay mình cho cậu nắm, không mấy quan tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.