Chẳng mấy chốc xe rẽ hướng vào một con hẻm lớn và dần rời xa đường cái, bỏ lại tiếng xe cộ ồn ào. Khiết An vốn rất thích đến nhà bác Dư cũng là vì ở đây rất yên tĩnh. Bác Dư là một người thích hưởng thụ cuộc sống nên nơi ở sẽ không chọn chỗ ồn ào. Chỉ có điều nếu từ nhà bác sau này đi bộ ra bắt xe buýt, Khiết An không khỏi ngao ngán(làm như cô được đi bộ chắc =]] ) . Biệt thự màu vàng nhạt từ xa dần dần hiện ra rõ nét. Đây sẽ là nơi ở của cô trong thời gian tới, nghĩ đến đây tự nhiên Khiết An lại thèm hít hà mùi chăn màn nhà mình lúc mới giặt. Cô gọi đó là mùi vị gia đình. Không biết ở đây cô rồi sẽ phải làm quen với mùi thơm mới như thế nào vì Khiết An vốn nhạy cảm với mùi hương. Xe xịch tơi trước cổng lớn liền có người từ bên trong tiến ra mở cửa, là dì Lam. Dì Lam là bác giúp việc của gia đình họ Nguyễn Bá. Gọi là giúp việc nhưng thật ra công việc chính của dì Lam là giúp Bảo Vân quán xuyến các việc trong nhà, còn về lau dọn sẽ có một người riêng được điều đến vào một giờ cố định trong ngày, lau dọn dưới sự quan sát của dì. Gia đình nhà bác Dư tuy giàu có nhưng ngoài dì Lam ra không có thuê người giúp việc cố định ở lại để đảm bảo tính riêng tư. Vì thế họ không hẳn là ỷ lại hết vào người khác mà đa phần cũng đều tự làm. Khiết An thích như vậy vì có lẽ cô sẽ tìm được việc gì đó giúp đỡ gia đình họ trong lúc ăn nhờ ở đậu. Dì Lam mở cửa xe và tươi cười nhã nhặn chào Khiết An, cô lễ phép đáp lại. Toan bước theo bác Vân đi vào nhà thì mới nhớ ra hành lý của mình còn ở trong cốp xe, cô hướng mắt về phía “anh tài xế”, với vẻ mặt mà ai cũng biết là ý gì. Cô nghĩ rằng chỉ như vậy thôi là đủ để anh phớt lờ và nhanh chóng mở cốp cho cô lấy hành lý, cô sẽ không làm phiền đến anh nhiều vì hôm nay có vẻ là “ngày khó ở” của anh. Nhưng trái với dự đoán của Khiết An, anh ta buông một câu ngắn gọn: “ vào trong đi“.
Câu nói đó hiện giờ có thể hiểu là anh bảo Khiết An vào trước, xong rồi sẽ mang vào cho cô sau. Khiết An thật sự cảm thấy mình không nên quá phiền hà gì đến anh chàng tài xế này, có vẻ như anh ta là một người không biết cả nể đến ai. Cho đến giờ vẫn là lời nói không chủ vị. Cô hơi bực, cô vốn không thích những người ăn nói cục mịch, liền bướng bỉnh hỏi lại: “Anh nói, là ai vào trong cơ?”
“-Ở đây có thể nói như vậy, ngoài em ra còn có ai vị trí thấp hơn không?”- anh ta cũng không tỏ thái độ gì trước câu hỏi của cô, ít ra thì cũng đã gọi cô là em dù không thấy chủ ngữ. Khiết An tiếp tục:
-nhưng mà anh nói như vậy, giống như ra lệnh em, trong khi em chỉ muốn giúp anh, mà không phải, chỉ muốn tự mình mang đồ vào thôi, làm sao lại bảo em ở vị trí thấp hơn?
Cô sửa lại lời mình nói như thể sợ anh ta đắc ý. Bá Khôi đã bắt đầu lơ là cuộc nói chuyện để làm việc của mình. Sau khi mở cốp sau, anh liền khoác nghiêng mỗi bên vai một ba lô và ôm trước ngực thùng carton nhỏ đựng thiệp chúc mừng của Khiết An được bạn bè tặng nhiều năm nay. Không hiể u sao cô có thói quen lưu giữ chúng và từng nghĩ nhất định mang theo đầu tiên khi phải chuyển chỗ ở. Anh ta đi thẳng một mạch không đáp lời khiến cho Khiết An cuống quýt theo sau, cũng không nhiều lời thêm nữa. Có lẽ đây là phong cách làm việc của tài xế này. Cũng tốt, sau này mọi thứ cô sẽ để anh vác hết. ( cả nghĩa đen và nghĩa bóng haha)
nhà của bác Dư đúng là cái gì cũng có vẻ...dư. Đặc biệt là đồ ăn trong tủ lạnh vô cùng phong phú. Trước đây đến chơi với cương vị là khách, Khiết An cũng được tiếp đãi nhiều loại trái cây phong phú nhưng vì chỉ ghé trong chốc lát, lại phải giữ ý tứ vì bố mẹ Khiết An quản việc này rất nghiêm khắc, cô không cách nào một mình ăn hết tất thảy đồ ăn trên bàn mà chỉ dám chốc chốc lại nhón lấy một trái dâu hay là chùm nho nhỏ ngon ngọt. Nhận ra được cô gái nhỏ có niềm yêu thích đặc biệt với trái cây qua những lần Khiết An đến chơi, Bảo Vân sớm đã chuẩn bị thêm nhiều loại hơn bình thường. Bảo Vân vừa vào nhà liền bảo Khiết An lấy giúp mình cốc nước hoa quả trong tủ lạnh, đồng thời cũng để cho Khiết An nhìn thấy các loại trái cây yêu thích. Đúng như bà dự đoán, sau khi mang cho bà ly nước hoa quả, gương mặt Khiết An liền trở nên sáng bừng vui vẻ, dường như cô đã quên mất những chuyện không vui mà hòa mình vào cái tủ lạnh trong phút chốc. “Đứa trẻ đơn thuần này thật đáng yêu”- Bảo Vân thầm nghĩ. Bà tự nhiên nói:“ Gia đình bác thường mua nhiều đồ ăn một lúc về sắp xếp sẵn trong tủ để lúc nào cần cũng tiện lợi hơn. Chính vì vậy mà cứ bị mua dư thừa rồi bỏ đi không ít vì không ai ăn mấy. Khiết An à, nếu cả con mà cũng không thích trái cây hoa quả thì chắc sau này dì Lam và ta phải dùng tủ lạnh để đựng thịt hết thôi, vì ăn không kịp uổng phí quá con ha!”
Khiết An ngây thơ nghe thấy Bảo Vân than thở về việc trái cây trong nhà không có người ăn, nửa mừng rỡ nửa vội vã nói ngay: “ Bác để con, con thích trái cây lắm, hình như kiếp trước con là 1 loài ăn hoa quả, chuyên chỉ ăn hoa quả mà sống thôi nên kiếp này con mới có thói quen và yêu thích đó”- Khiết An hồ hởi lien tưởng dù không nghĩ ra được tên loài động vật nào chuyên ăn hoa quả ngay để nói.
-”Vậy kiếp trước chị là con khỉ hả?”- Một giọng nói lanh lảnh phát ra từ phía sau, thanh âm cao vút mang theo ý cười khúc khích. Vừa quay lại Khiết An liền thấy trước mặt mình là một mỹ nhân. Cô bé này trạc tuổi Khiết An. Gương mặt thanh thoát và có kiểu cười nhếch mép lên rất sinh động. Khiết An nghĩ lời nói của cô gái này mang theo châm chọc nhưng không có ác ý, Khiết An vốn tuổi khỉ, nay lại bảo cô là con khỉ, rõ ràng cũng không sai. Cô liền cười nói:
-”đúng đúng, chắc hẳn là như vậy!!haha”
Bảo Vân vừa nghe đã biết lời Thanh Tâm nói ra là cố ý trêu chọc Khiết An, nhưng thấy Khiết An vui vẻ đáp lại thì cũng không để ý nữa chỉ khẽ nhíu mày nhìn cô cháu gái một cái rồi quay người đẩy Khiết An đi lên phòng, vừa đi vừa giới thiệu rằng đó là cháu gái Thanh Tâm của mình, Khiết An trước khi đi khuất còn ráng ngoái đầu lại tươi cuoi với Thanh Tâm một cái tít cả mắt khiến cho Thanh Tâm vô cùng ngạc nhiên vì cô gái truoc mặt bị mình nói như vậy lại cười ngây ngốc. Xem ra, một là cô ta giả ngốc, còn không thì là bị ngốc thật rồi. Loại người thứ nhất còn có thể đối phó, loại người thứ 2 thì Thanh Tâm chưa có kinh nghiệm xử lý qua. Vẫn là nên quan sát xem sao.” Đáng sợ quá, làm khỉ vui đến thế sao?”- Cô le lưỡi.
(trời ơi khiết an thì ra là 1 con khỉ heo=]] )
Khiết An được sắp xếp cho ở căn phòng thứ 4 cuối hành lang trên lầu 2. Căn phòng này tuy không lớn bằng hai phòng cô vừa đi ngang nhưng lại có tầm nhìn ra vườn rau nhỏ của dì Lam bên hông biệt thự. Khiết An rất thích thú với một tầm nhìn xanh mát như vậy. Không gian cũng vừa đủ cho một cô gái nhỏ nghỉ ngơi và học tập, trong phòng tắm lại đặc biệt rộng rãi và co bồn tắm cách điệu rất đẹp. Xem ra nơi đây đúng là đã được bài trí để chào đón một cô gái. Nói về thứ tự và chủ nhân của các phòng còn lại, lần lượt là như sau: phòng số 1 là của Thanh Tâm, phòng số 2 la cua con trai út và căn phòng giáp bên cô là của anh cả. Lúc Thanh Tâm vừa đến ở trong nhà Nguyễn Bá, cô một mực chọn lấy phòng số 1 vì hai căn phòng còn lại sớm đã có chủ. Cô không muốn ở căn phòng cuối hành lang vì ban đêm sẽ phải đi qua một dãy hành lang dài lạnh lẽo rất đáng sợ. Biết tin Khiết An sẽ ở trong căn phòng đó, Thanh Tâm khẽ rùng mình, nếu là cô thì sẽ sống chết xin ở cùng với người ở phòng số 1 ngay. “Chẳng lẽ so với nỗi sợ ban đêm, cô gái tên Khiết An đó càng không muốn chung phòng với mình sao, không phải là bị chọc cho ngầm ghim giận ở trong lòng rồi?” Thanh Tâm cả nghĩ. (Tâm thích An rồi sao =]])