Bảo Bọc Khiết An

Chương 5: Chương 5: Sai chỗ dung thân? (5)




Chưa kịp tự thân xách đồ đạc ra tới nơi, người tên Khôi theo lời bác Hương nói liền đi vào trong và đỡ lấy mọi thứ trong tay Khiết An một cách dứt khoát không kịp để cô giằng co lại thứ gì đỡ cho anh. Nhưng vẻ mặt anh thì không tìm được mấy phần vui vẻ hay khó chịu, là một gương mặt vô cảm điển hình. Khiết An thiết nghĩ chắc đây là tài xế trẻ tuổi của gia đình Nguyễn Bá. Hôm nay hẳn là anh đã trải qua một việc gì đó khó khăn nên mới trưng ra bộ mặt không chút thân thiện nào với khách của gia đình chủ. Nghĩ vậy nên Khiết An cũng không quá để tâm, cô khẽ cảm ơn anh rồi thuận theo cái vẫy tay của bác gái mà nhanh chóng ngồi vào ghế sau cùng bác, để yên cho anh Khôi sắp xếp đồ đạc rồi quay lại ghế lái xe. Cô khẽ quay đầu nhìn về căn nhà nhỏ đã đóng cửa im lìm và tắt đèn tối thui. Trong lòng bỗng cảm thấy chua xót trước tình cảnh lạnh lẽo này, không biết cô còn có thể tiếp tục được sống ở đây một lần nữa hay không. Nếu biết sớm sáng nay cô đã ngủ nướng một giấc trên chiếc giường quen thuộc của mính mặc kệ chuông báo thức hò reo inh ỏi. Khiết An bây giờ mới vừa vặn thấy tủi thân, không khí từ máy lạnh trong xe phả vào làm cô thêm phần chỉ muốn rơi nước mắt. Bác gái vui vẻ thao thao bất tuyệt về một vấn đề gì đấy mà cô nghe không lọt tai nổi, cô chỉ biết dạ vâng theo nhịp kể của bác. Nhận ra Khiết An có phần ủ rũ, Bảo Vân bỗng thấy xót thương đứa trẻ này. Vốn đã định không nói gì đến việc đang diễn ra mà chỉ nói những chuyện không liên quan, hỏi thăm về trường lớp của Khiết An để con bé tạm quên đi tình cảnh rối ren hiện tại. Nhưng dù có nói gì thì Khiết An cũng chỉ cúi đầu dạ vâng không ăn khớp, Bảo Vân liền thay đổi giọng điệu đi vào vấn đề chính:

-Khiết An, con có biết là bác thèm có một đứa con gái đến thế nào không, khi nghe gia đình con gặp chuyện. Bác rất tiếc nhưng cũng không thể nói không thấy hồi hộp mừng vui vì nhờ sự rối ren tạm thời này mà bác có cơ hội được chăm sóc con. Còn bao nhiêu điều bác chưa được làm cùng con gái của mình bởi vì không có phước sinh con gái, ở bên lại chỉ có hai thằng con trai cục mịch và bác trai con đi đi về về suốt mà thôi. Chán muốn chết à..!!

Bảo Vân cao giọng than vãn, lộ rõ một phần ích kỉ trẻ con nhưng hàm ý là để cho Khiết An biết bà vui mừng thế nào khi Khiết An đến ở, để cô không phải cảm thấy gượng gạo ngại ngùng. Liền sau đó nhìn lên phía ghế lái xe liếc một cái sắc lẻm. Bởi vì những gì bà nói cũng không phải là nói sai, hai đứa con trai của bà một thì vẫn còn đang mải mê với công việc bên nước ngoài, một thì đã trở về mấy tháng nay nhưng tính khí lại không hòa nhã ôn nhu nếu không muốn nói là có phần khó bảo ngang ngược. Tính khí không khác gì Bá Dư hồi còn trẻ. Khiết An nghe bác Vân nói vậy liền ý thức được mình đang lơ là nên vội vã đáp lời:

-” Dạ..con tạm thời phiền gia đình mình ít hôm..”- nhận thấy lời nói của mình có vẻ khách sáo trước thái độ nhiệt tình của bác gái, Khiết An liền đế thêm một câu bàn vào chuyện gia đình mà trước đó bác Vân vừa đề cập- “ là các anh quen sống ở nước ngoài, con nghe nói mấy người nào ở bên nước ngoài lâu về nhà sẽ bị rối loạn ngôn ngữ một thời gian. Kiểu như nghe không vô tiếng Việt mình nên tâm tính khó chịu đó, như tuổi dậy thì vậy đó bác”

Khiết An hùng hồn đưa ra những lý do mình nghĩ ra được để an ủi bác Vân, ý muốn Bảo Vân không phải buồn về sự cục mịch của con trai làm gì. Về khoản tưởng tượng xuyên tạc này, Khiết An là nhất. Cô không biết rằng những lời của mình đồng thời làm cho những hai người muốn phun trào. Một bên là Bảo Vân bị khoái chí vì có người ngoài mắng con trai mình thay mình. “Đúng đúng, lý do này thật hợp lý ha”, bà thầm nghĩ rồi tán thưởng gật gù và rôm rả bình luận tiếp với Khiết An, lúc này đã lấy lại vẻ láu lỉnh tiếp chuyện. Còn một bên là nhân vật chính vừa bị bình luận kia, dù trong lòng khá khó chịu khi nghe tới câu “rối loạn ngôn ngữ” và “như tuổi dậy thì”, cậu ta chỉ khẽ siết lấy vô lăng rồi lại trở về trạng thai bình ổn, yên lặng lái xe. Nhưng trong lòng thầm nghĩ:“ con bé này biết rõ thế nào là tuổi dậy thì của đàn ông sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.