Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

Chương 57: Chương 57: Ba con là ai?




Trong một tiệm hoa có quy mô rộng rãi có một cô gái mặc chiếc váy trắng dài đến đầu gối, mái tóc xoăn dài màu nâu buộc một nửa đang chơi đùa với một cô bé chừng 2-3 tuổi. Hôm nay là ngày nghỉ nên cô bé không đến nhà trẻ.

- “Joyce! Lại đây Mami tết tóc cho con!”

- “Yeah! Con thích Mami tết tóc cho con nhắm (lắm). Mọi ngừi (người) nói là mỗi khi Joyce tết tóc, nhìn Joyce giống như một nàng công túa (chúa).”

Cô bé Joyce 3 tuổi nên giọng nói còn chưa được sõi. Tĩnh Anh bây giờ đã có 5 cửa hàng hoa lớn rải rác trên khắp nước Pháp xinh đẹp.3 năm trước, Tĩnh Anh sinh Joyce ngay trên đất Pháp. Bên cạnh cô lúc đó chỉ có Hàn Tử Hân. Lúc nhìn thiên thần nhỏ nằm ngủ trong vòng tay mình, Tĩnh Anh biết con chính là món quà mà Thượng đế ban tặng cho cô. Vậy nên cô đã đặt tên con là Joyce Chou và tên tiếng Trung Là Yến Nhi. Joyce trong tiếng Pháp chính là niềm vui, còn Chou là họ Châu của cô. Joyce càng lớn càng xinh đẹp. Cô bé có mái tóc mượt óng, đen nhánh cùng đôi môi đỏ mọng và nước da trăng ngần, đôi mắt rất to và làn mi cong vút.

- “Trong lòng Mami, Joyce lúc nào cũng là công chúa cả.”

Tĩnh Anh mỉm cười rạng rỡ rồi ôm con vào lòng.

- “Con nói với các bặn (bạn) là tại vì Mami xưn (xinh) đẹp nên Joyce cũng xưn (xinh) đẹp giống Mami.”

Joyce tròn mắt nhìn cô, khuôn mặt thoáng buồn nói:

- “Nhưng mà Mami ơi, hông (không) phải con có ba Tử Hân rồi sao? Vậy sao các bạn cứ nói là con hông có ba?”

- “Ai nói với con vậy? Ba Tử Hân là ba con kia mà. Hay là tại vì ba không thường xuyên ở bên mẹ con mình nên các bạn mới trêu con đó thôi.”

Tĩnh Anh khẽ vỗ về Joyce dỗ dành. Càng lớn Joyce càng thường xuyên hỏi về ba ruột của mình khiến cô rất bối rối. Con bé có đôi mắt và sống mũi rất giống anh nên mỗi khi nghe con hỏi những câu như vậy rồi nhìn con, cô lại nhớ tới anh. Chắc Joyce sẽ rất buồn khi con bé biết rằng ba nó đã có một mái ấm khác và là ba của những đứa trẻ khác.

- “Nhưng ba Tử Hân chỉ là ba nuôi của con trôi (thôi)...”

Joyce lại ủ rũ thở dài đáp.

- “Joyce ngoan! Khi nào con lớn con sẽ hiểu. Con nói vậy, ba Tử Hân nghe được sẽ buồn lắm đó.”

Tĩnh Anh khẽ nhéo má cô bé, ôn nhu đáp.

2 năm trước, vào ngày Joyce tròn 1 tuổi, Hàn Tử Hân đã tỏ tình với cô nhưng trong lòng Tĩnh Anh lúc đó chỉ có Yến Nhi. Cô không muốn chia sẻ tình yêu của cô cho ai khác ngoài Yến Nhi. Cứ nghĩ là bị từ chối thì Tử Hân sẽ từ bỏ nhưng 2 năm qua anh vẫn kiên trì chăm sóc cho mẹ con cô. Mỗi tháng anh lại sang thăm mẹ con cô 1 lần, mỗi lần đều ở lại 2-3 ngày rồi mới về. Cứ như vậy nên Yến Nhi rất yêu thích và gần gũi với anh.

Đến cuối ngày, hai mẹ con dọn dẹp cửa hàng rồi về nhà. Vừa về tới nơi thì cô đã thấy đèn trong nhà bật sáng, cô ngửi thấy một mùi thơm nức mũi toả ra từ căn bếp. Trong căn bếp nhỏ của hai mẹ con, một nam nhân cao lớn đang mặc tạp dề mà nấu nướng.

- “Ba Tử Hân! Ba về rồi sao? Con nhớ ba!”

Joyce vừa nhìn thấy anh liền không giấu nổi hạnh phúc, chạy nhanh tới ôm chân anh. Hàn Tử Hân vội tắt bếp rồi tháo tạp dề ra, anh cúi người xuống ôm lấy Joyce rồi nói:

- “Ba cũng nhớ con. Joyce dạo này có ngoan không?”

- “Dạ có. Joyce rất nghe lời mami a~~”

Joyce còn nhỏ nên cô bé chỉ hiểu đơn giản là ba nuôi phải đi công tác xa mà thôi.

- “Vậy sao? Ba biết Joyce sẽ ngoan nên ba có quà cho công chúa nhỏ của ba này.”

Hàn Tử Hân khẽ liếc nhìn cô mỉm cười rồi bế Joyce ra phòng khách. Anh đặt cô bé xuống ghế sofa rồi đưa cho cô bé một hộp quà màu hồng. Joyce thích thú mở hộp quà ra ngay, bên trong là một bộ đồ chơi búp bê mới nhất với đủ các mẫu váy rất đẹp mắt. Joyce một lần nữa lại quàng cổ anh rồi reo lên:

- “A thích quá! Joyce yêu ba nuôi nhất!”

- “Vậy còn Mami thì sao?”

Tĩnh Anh ra vẻ giận dỗi rồi hỏi cô bé. Joyce rất thông minh và lanh lợi, cô bé lập tức nói:

- “Con yêu mẹ và ba nuôi số 1 như nhau.”

- “Vậy hôn mami một cái chứng minh đi?”

Tĩnh Anh vừa nói vừa đưa ngón tay đặt lên má. Lập tức Joyce liền hôn vào má cô “chụt” một cái.

Hàn Tử Hân thấy vậy không nhịn được cười, anh cũng đặt tay lên má rồi nói:

- “Vậy còn ba?”

Joyce lại quay sang hôn anh một cái xong rồi ba người cùng nhau cười khúc khích. Nhìn cảnh tượng này, ai không biết thì sẽ nghĩ họ là một gia đình thực sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.