Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

Chương 99: Chương 99




Sau đó Vương Phong Thần lao tức gọi điện thoại cho mấy người mà anh đã bố trí bao vây quanh căn nhà hoang này:

- “Giữ khoảng cách với đối tượng!”

- “Vương Tổng, tôi vừa nhìn thấy một người phụ nữ ẵm một đứa trẻ trên tay đi ra phía đường lớn...”

- “Tôi sẽ tới đó! Anh không được làm gì cô ta hết! Mọi chuyện để tôi giải quyết.”

Vương Phong Thần nói dứt lời rồi lập tức chạy đi.

Trời bắt đầu mưa, Vương Phong Thần lại chạy theo con đường mòn đi ra ngoài đường lớn. Vì đây là khu rừng nhân tạo nên đi lại không quá khó khăn. Nhân tiện anh cũng gọi điện thoại thông báo cho cô biết rằng mình đang đuổi theo Tô Khiết Như ra ngoài đường lớn.

- “Tử Hân! Phong Thần nói anh ấy đang đuổi theo Tô Khiết Như ra ngoài đường lớn. Chúng ta mau qua đó thôi.”

- “À...ừ.”______Hàn Tử Hân đáp.

- “Nhưng rõ ràng là ban nãy có tiếng xe cảnh sát, sao bây giờ lại không thấy họ đâu?”

Cô cứ mong chờ cảnh sát sẽ tới giúp bọn họ thế nhưng có vẻ như cô đã nhầm.

Hàn Tử Hân nghe cô hỏi liền chột dạ đáp:

- “Anh nghĩ chắc là bọn họ tình cờ đi ngang qua đây thôi.”

________________

Tô Khiết Như mải mê ôm Yến Nhi chạy. Bây giờ Yến Nhi chính là con tin, cũng là thứ giúp cô ta an toàn rời khỏi đây. Cô ta không tin là anh dám để cô ta gặp nguy hiểm sau khi nghe cô ta nhắc tới sự sống chết của Yến Nhi.

- “Tô Khiết Như! Cô đứng lại!”

Đột nhiên phía sau lưng cô ta vang lên tiếng gọi của ai đó. Cô ta đứng khựng lại, vội ngoảnh đầu nhìn về phía sau thì thấy Vương Phong Thần đang đuổi theo sát nút mình.

- “Vương...Vương Phong Thần! Không phải tôi nói anh không được đuổi theo tôi sao?”

Tô Khiết Như vừa chạy vừa hét lên.

- “Tôi biết. Nhưng cô đâu nói là tôi không được phép đi theo cô? Đủ rồi đấy. Cô mau dừng lại đi. Có gì chúng ta cùng nhau giải quyết.”

Vương Phong Thần vẫn hồng hộc chạy theo. Khoảng cách giữa anh và cô ta đang dần được rút ngắn lại.

- “Chẳng có gì có thể giải quyết được cả. Trong lòng anh bây giờ cũng làm gì có tôi nữa chứ? Anh có thể cho tôi thật nhiều tiền được không?”

Trước giờ Tô Khiết Như luôn sống vì tiền nhưng bây giờ cô ta cũng vì tiền mà bị bọn cho vay nặng lãi truy tìm.

- “Được. Cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đáp ứng. Vậy nên cô hãy đưa con bé cho tôi đi.”

- “Ư...Ư...ba...a....ba...”

Yến Nhi vẫn bị bịt miệng nên cô bé chỉ có thể ú ớ khóc gọi anh.

- “Tôi không tin. Không phải anh muốn tôi phải ngồi tù nên mới báo cảnh sát sao? Nếu tôi không sớm rời khỏi đây thì bọn họ sẽ bắt tôi, mà tôi phải mang con bé này theo thì tôi mới thể bình yên rời khỏi đây được.”

Tô Khiết Như vẫn cố chấp nói mà không để ý mình đã chạy ra giữa đường, trên tay cô ta cầm một con dao gọt trái cây đặt lên cổ Yến Nhi. Lưỡi dao sáng bóng dưới ánh đèn flash điện thoại mà Vương Phong Thần đang cầm trên tay.

- “Tô Khiết Như! Cô định làm gì vậy? Cô điên rồi! Tô Khiết Như, tôi xin cô, hãy bình tĩnh lại. Tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Tôi...tôi cũng sẽ không truy cứu chuyện cô bắt cóc con bé, chỉ cần cô thả con bé ra là được.”

Vương Phong Thần bắt đầu sợ hãi khi nhìn thấy thứ vũ khí trên tay Tô Khiết Như.

- “Ba...ba...a...ơi...”

*bíp bíp

Bỗng từ phía xa tiếng còi xe kêu vang và ánh sáng chói loá của đèn ô tô chiếu thẳng vào người Tô Khiết Như.

Cả Vương Phong Thần và Tô Khiết Như đều quay nhìn về phía chiếc xe.

*bíp bíp bíp

Chiếc xe ngày một tiến gần, tiếng còi xe càng ngày càng kêu dồn dập hơn.

- “Yến Nhi!”

*kéttttttttttttttttttttt

Tô Khiết Như còn chưa định rõ được tình huống hiện giờ thì cô ta và Yến Nhi đã bị đẩy sang bên kia đường, con dao trên tay cũng văng ra một góc.

- “Phong Thần! Phong Thần!”

Vừa đúng lúc này, cô cùng Hàn Tử Hân đi tới thì cô nhìn thấy anh đang nằm sõng soài giữa đường. Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, cô đang định chạy về phía anh thì từ đâu một chiếc xe ô tô lao tới đâm thẳng vào người anh. Vương Phong Thần bị chiếc xe đâm mạnh, cả người anh đập mạnh lên chiếc xe rồi lăn xuống đất.

Nghe có người gọi tên anh, Tô Khiết Như mới ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy anh đang nằm trên một vũng máu. Mưa mỗi ngày một lớn, máu của anh cứ theo nước mưa mà lênh láng trên mặt đường.

- “Pho...Phong Thần!”

Tô Khiết Như hoảng hốt khi biết rằng anh vì cứu cô ta mà bị xe tông.

(Au: Vì anh muốn cứu con gái nhỏ thôi bà điên ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.