Sau khi nói chuyện điện thoại với Tô Khiết Như xong thì Vương Phong Thần quay trở lại phòng bệnh của cô. Lúc này Châu Tĩnh Anh đang nằm trên giường, lưng quay về phía cửa. Vương Phong Thần từ từ bước tới chỗ cô rồi lạnh lùng nói:
- “Bây giờ tôi phải đi đây. Lát nữa sẽ có người tới chăm sóc cho cô.”
Vừa dứt lời Vương Phong Thần không một chút quan tâm hay một lời hỏi han cô liền rời đi.
Nước mắt cô lặng lẽ tuôn ra và lăn dài trên hai gò má. Cô muốn nói với anh là hãy ở lại bên cô lúc này, xin anh đừng đi nhưng cô lại thấy mình hoàn toàn không có khả năng giữ chân anh ở lại nên đành ngậm ngùi để anh đi.
*ring ring
Chuông điện thoại đặt trên tủ cá nhân của cô ở đầu giường đột nhiên reo lên. Tĩnh Anh cả người vô lực cố nhướn người lên để lấy nó. Cố cứ vươn mãi vươn mãi rồi chiếc điện thoại vượt ra khỏi tầm tay của cô rồi rơi xuống đất. Tĩnh Anh cũng vì không để ý mà ngã xuống sàn nhà. Chân tay thì bủn rủn vì kiệt sức còn vết thương trên đùi vì bị ngã mạnh lại bắt đầu đau đớn.
- “Vương thiếu phu nhân, cô làm sao lại ngã rồi? Để tôi đỡ cô dậy. Không có ai ở đây chăm sóc cho cô sao?”
Một cô y tá vừa ở bên ngoài đi vào, mở cửa ra thấy Tĩnh Anh ngã bèn vội đỡ cô lên giường. Tĩnh Anh nén nước mắt lại rồi gượng cười đáp:
- “Chồng tôi có chút chuyện nên đi trước rồi. Lát sẽ có người tới đây với tôi. Cảm ơn cô.”
- “Thì ra là vậy. Tôi đến để xem cô đã truyền hết thuốc chưa?”
Cô y tá kia vừa nói vừa kiểm tra bịch nước thuốc đang được truyền vào trong cơ thể cô.
- “Cô y tá, khi nào thì tôi có thể xuất viện?”
- “Sức khoẻ của cô bây giờ vẫn chưa phục hồi với lại vết thương ở đùi của cô vẫn còn thường xuyên phải thay băng nữa nên ít nhất khoảng 2 ngày nữa cô vẫn phải ở bệnh viện để theo dõi.”
Nghe y tá nói vậy thì gương mặt cô lại trở nên ủ rũ. Cô còn bao nhiêu là việc ở công ty còn phải làm nữa. Tuy ba cô hiện giờ vẫn đang là Chủ tịch và cô chỉ là Giám đốc thiết kế thôi nhưng công ty dạo này đang chuẩn bị ra mắt nhiều dự án, chỉ cần cô nghỉ một ngày thôi thì công việc cũng sẽ bị trì trệ rồi. Hơn nữa, nếu cô nằm viện thế này thì ai sẽ chăm lo cho Phong Thần đây.
_____________
Hàn Tử Hân lúc nãy gọi điện cho Tĩnh Anh nhưng cô lại không bắt máy khiến anh rất lo lắng. Chẳng lẽ cô còn giận anh chuyện hôm qua sao? Nghĩ vậy, đến giờ nghỉ trưa Hàn Tử Hân liền lái xe tới công ty tìm gặp cô.
- “Hàn Tổng, anh tới tìm Giám đốc ạ?”
Thư ký của cô đang ngồi bên ngoài phòng Giám đốc đánh máy thì thấy Hàn Tử Hân đi vào liền lên tiếng hỏi.
- “Ừ. Tĩnh Anh có trong đó không? Nãy tôi gọi không thấy cô ấy nghe máy.”
- “Hàn Tổng, anh không biết sao? Giám đốc Châu hôm nay nghỉ phép rồi. Cô ấy bị bệnh hiện đang nằm viện đó.”
- “Cô nói sao? Tĩnh Anh đang nằm viện sao?”________Hàn Tử Hân sửng sốt đáp. Hèn gì mà anh gọi điện cô lại không nghe.
- “Hàn Tổng, bây giờ anh tới thăm Giám đốc thì có thể giúp tôi đưa cái này cho cô ấy được không ạ?”
Thư kí Anna vừa nãy mới nhận được mail của Tĩnh Anh nói là mang tài liệu công việc tới cho cô. Anna cảm thấy Giám đốc tuy là con gái Chủ tịch nhưng lại không ỷ lại vào gia đình mà còn làm rất xuất sắc công việc của mình. Nhưng gần đây cô ấy làm việc cứ như liều mạng vậy. Bây giờ ngay cả đang bị bệnh vẫn muốn làm việc nữa.
Hàn Tử Hân nhận lấy xấp tài chính từ trong tay Anna rồi vội vã lái xe tới bệnh viện thăm Tĩnh Anh.
Tới nơi, anh hỏi thăm nhân viên lễ tân rồi ôm bó hoa to và giỏ hoa quả tới phòng bệnh của cô. Lúc này Tĩnh Anh đang ngồi tựa lưng trên giường dùng laptop. Thấy Hàn Tử Hân đi vào, cô vội đóng laptop lại rồi nhìn về phía anh:
- “Tử Hân, sao anh biết em ở đây?”
- “Anna nói cho anh biết. Tiểu Tĩnh à, em đang bệnh như vậy mà còn làm việc sao? Hãy nghỉ ngơi đi, anh nhìn sắc mặt của em rất tệ đấy.”
Hàn Tử Hân đặt bó hoa và giỏ hoa quả lên bàn rồi ngồi xuống ghế. Anh rất đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng ốm yếu, mong manh của cô bây giờ.
- “Hì, em nằm mãi cũng chán nên em chỉ muốn...”
- “Sức khoẻ là quan trọng, công việc không làm hôm nay thì có thể làm hôm khác mà.”
- “Tử Hân, kia là cái gì vậy?”
Tĩnh Anh chợt nhìn thấy một xấp giấy ở trên bàn.
||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||
- “Anna nhờ anh đưa nó tới cho anh. Nhưng dù sao anh cũng muốn em được nghỉ ngơi, ít nhất là vào những lúc này.”
- “Em biết rồi. Sức khỏe của em thế nào em biết mà. Anh đừng lo quá.”
Tĩnh Anh cố cười để trấn an Hàn Tử Hân.
- “Mà Phong Thần đâu? Sao chỉ có một mình em ở đây vậy? Mà em làm sao lại ra nông nỗi này hả?”
Hàn Tử Hân ngồi đã được một lúc và bây giờ anh mới nhận ra là trong phòng chỉ có một mình cô.
- “Phong Thần anh ấy... À, anh ấy ra ngoài mua đồ ăn cho em, hì. Em chỉ bị cảm sốt nhẹ thôi, em không sao.”
- “Có thật....”
- “Vương thiếu phu nhân, đến giờ thay băng rồi.”
Bất chợt cánh cửa mở ra, cô y tá từ bên ngoài đẩy một chiếc bàn di động đi vào. Hàn Tử Hân nghe cô y tá nói vậy liền quay sang nhìn Tĩnh Anh. Biết là mình nói dối đã bị lộ, cô chỉ nhìn anh cười gượng.
- “Bây giờ tôi phải thay băng cho cô ấy rồi. Phiền anh ra ngoài chờ một chút được không ạ?”
Cô y tá nói với Hàn Tử Hân. Rồi sau đó anh cũng hiểu ý và đi ra ngoài. Chờ bên ngoài một lúc thì Tử Hân thấy cô y tá đi ra, anh vội hỏi:
- “Cô y tá, cô ấy bị sao mà phải thay băng vậy?”
- “À, cô ấy bị bỏng nặng ở đùi, vì vết thương bị nhiễm trùng nên phải băng bó lại.”______Cô y tá đáp lại rồi lại đẩy cái xe đi.
Hàn Tử Hân nghe y tá nói vậy xong thì hết sức sững sờ. Thì ra là Tĩnh Anh đã nói dối. Nhưng tại sao cô lại phải giấu anh chứ.
- “Tĩnh Anh, anh đã nghe cô y tá nói hết mọi rồi. Tại sao em lại giấu anh? Tại sao em lại bị bỏng?”
Hàn Tử Hân ngay lập tức đi vào trong phòng, dồn dập hỏi cô.
- “Do em bất cẩn để nước sôi đổ vào thôi. Em cũng lớn rồi, em không muốn anh lo lắng nên em mới không nói cho anh biết thôi.”
- “Có thật là em vì không muốn anh lo lắng hay thực ra là em đang có điều gì không muốn nói?”
- “Em nói thật.”______Cô lại đáp.
- “Được, vậy thì anh sẽ tin em.”
Hàn Tử Hân mặc dù bên ngoài nói vậy nhưng qua ánh mắt của cô thì anh cảm nhận được chắc chắn cô có điều gì muốn giấu không cho anh biết.