Ngày hôm đó bác sĩ có đưa tới một y tá riêng để chăm sóc cô 24/24 giờ. Cả ngày Tĩnh Anh ở trong phòng cứ ngóng chờ anh tới thăm cô. Rồi tới đêm, cô vẫn chưa thấy anh tới thăm mình.
- “Thiếu phu nhân, khuya rồi đó. Cô mau đi ngủ đi kẻo lại sốt nữa.”
Cô y tá vừa nói vừa đỡ cô nằm xuống rồi đắp chăn cho Tĩnh Anh.
Lúc này cô mới liếc nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã điểm 22 giờ 30 phút. Có lẽ hôm nay anh bận nên ngày mai sẽ tới thăm cô thôi. Tĩnh Anh thầm nghĩ.
Vì tác dụng phụ của thuốc nên Tĩnh Anh rất nhanh liền chìm vào trong giấc ngủ.
Cô thấy mình cùng anh trò chuyện rất vui vẻ. Ngày hôm đó, Tĩnh Anh nghe được một tin dữ từ ba mẹ mình khi họ nói chuyện với nhau.
- “Mình à, em biết tin gì chưa? Phong Thần sau trận sốt cao mấy ngày qua đã bị mù tạm thời mất rồi. Bác sĩ nói là do ảnh hưởng tới dây thần kinh nên mắt bị mờ đi và gần như không nhìn thấy gì cả.”
Đó là giọng nói của ba cô nói với mẹ cô. Lúc đó Tĩnh Anh rất sợ hãi. Thần ca ca bị mù sao? Vậy bây giờ anh ấy thế nào rồi? Anh ấy đang ở đâu?
- “Vương phủ vì sợ tin tức sẽ truyền ra ngoài nên đã đưa thằng bé tới căn biệt thự ở ngoại ô tĩnh dưỡng rồi. Tội nghiệp thằng nhỏ, thông minh, đẹp trai như vậy mà lại bị như thế này.”
Sau cuộc trò chuyện của ba mẹ mình, Tĩnh Anh đã tìm hiểu ra căn nhà mà ba mẹ đã nhắc tới kia. Vì còn nhỏ nên cô không thể tự đi đến đó một mình được. Thế là từ sau hôm đó, mỗi ngày sau giờ học cô đều nhờ tài xế riêng chở tới địa chỉ kia rồi bí mật vào thăm anh.
- “Phong Thần ca ca, hôm nay em lại tới thăm anh này. Em còn mang cho anh toàn món anh thích nữa này.”
Tĩnh Anh vừa nói vừa cẩn thận mở từng nắp hộp thức ăn có các món sườn cừu áp chảo và thịt hầm cay ra.
- “Cô bé, em tên gì?”
Phong Thần gần đây thấy một cô bé thường xuyên tới đây thăm mình thì lấy làm tò mò. Bạn bè anh đều xa lánh anh, anh ở đây tuy là nhà của gia đình anh nhưng lại không người thân thích. Từ khi anh bị bệnh, ngoài người làm mỗi ngày mang thức ăn và vật dụng linh tinh tới thì chỉ có cô làm bạn với anh.
- “Em...em tên Vy Vy!!”
Trước giờ Phong Thần ca ca có vẻ không thích cô nên Tĩnh Anh đành giấu thân phận của mình đi và bịa ra một cái tên khác. Cô sợ nếu anh biết cô là cô bé Tĩnh Anh kia thì sẽ không thân thiết với cô nữa.
- “Vy Vy, em không thấy sợ anh sao? Sợ vì anh chỉ là một kẻ mù.”
- “Phong Thần ca ca, anh đừng nói thế. Anh sẽ sớm nhìn lại được mà. Dù anh có bị làm sao thì Vy Vy vẫn sẽ ở bên cạnh anh mà.”
- “Cảm ơn em vì đã bầu bạn với anh, Vy Vy.”
Anh và cô bé “Vy Vy” cứ như vậy mà đã có những khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau. Anh còn trao cho cô một chiếc lắc chân rồi nói:
- “Vy Vy, đây là vật đính ước giữa anh và em. Sau này khi anh khỏi bệnh và lớn lên, anh sẽ kết hôn với em.”
Lời hứa đó của anh khiến cô bé “Vy Vy” xốn xang trong lòng. Một ngày nọ, cô nghe tin anh đã khỏi bệnh, “Vy Vy” lại biến mất. Cô muốn có thêm thời gian để anh chấp nhận cô bé “Vy Vy” kia chính là cô bé tên Tĩnh Anh.
Tĩnh Anh rất trân trọng chiếc lắc anh tặng cho mình và luôn mang bên người. Cho tới một ngày chiếc lắc kia đột nhiên biến mất. Tĩnh Anh làm cách nào cũng không tìm ra được. Phải chăng ông trời không muốn se duyên, không muốn để cô trở thành vợ của Phong Thần ca ca hay sao?
Mất đi vật đính ước, cô không có tư cách gì để nhận mình là Vy Vy cả. Cô sợ anh sẽ không tin mà càng thêm ghét cô hơn.
Một ngày khác, cô lại nghe được tin Phong Thần đi du học. Trái tim của người đang yêu đơn phương như cô đột nhiên vụn vỡ....
- “Phong Thần! Phong Thần! Anh đừng đi, hãy ở lại với Vy Vy đi.”
Cô chạy ra sân bay thì người ta nói chuyến bay đã cất cánh rồi. Tĩnh Anh cứ thế khóc như mưa và sau hôm đó cô liền bị ốm. Thế nhưng mọi người trong nhà không ai biết rõ nguyên nhân, họ chỉ nghĩ là cô bị cảm cúm thông thường thôi.
- “Phong Thần! Anh đừng đi, xin anh đừng đi.”_______Tĩnh Anh nhìn thấy anh rời xa mình, cô khua khoắng chân tay loạn xạ, mồ hôi cũng thấm đẫm cả người.
- “Thiếu phu nhân, cô làm sao vậy? Cô tỉnh lại đi! Thiếu phu nhân.”
Nghe thấy tiếng gọi, Tĩnh Anh vội mở mắt ra. Khung cảnh phòng bệnh nhắc nhở cô rằng đó chỉ là giấc mơ mà thôi. . Truyện Full
- “Thiếu phu nhân, cô mơ thấy ác mộng à? Cô ra nhiều mồ hôi quá.”
Cô y tá vừa nói vừa lấy khăn mặt lau trán cho Tĩnh Anh nhưng cô vẫn thất thần không nói gì cả.
Sáng hôm sau Tĩnh Anh nhất quyết đòi xuất viện. Cứ ở đây thêm một ngày nào nữa là cô đều sẽ nhớ anh đến phát điên mất.