Bảo Bối Của Thiếu Gia

Chương 3: Chương 3: Cuộc sống mới




Dạ Túc Ngôn giờ đã thu dọn xong, những vết đánh từ hôm qua đã được băng gạc cẩn thận nhưng vẫn còn đau nhói. Cô ngồi bệt xuống giường ngắm kĩ lại tất cả những đồ vật quen thuộc từ trước đến giờ. Ở nơi đó, cô và Chấn Hàn đã gặp nhau! Cô sắp đi rồi..cậu có biết không...

Và...mẹ...

Hốc mắt cô ẩm ướt, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống má, thất thần vài giây, cánh cửa bỗng mở toang

“Dạ Túc Ngôn. Cháu đã sẵn sàng rồi chứ?” Dương Mặc hiền từ nhìn cô

Cô mau chóng quệt nước mắt và xách lên tay túi đựng đồ đạc cần thiết, gật đầu

“Lệ Băng luôn muốn cháu sống tốt!” Dương Mặc vỗ nhẹ vai kéo cô đi

Bên ngoài đã có một chiếc xe đứng chờ sẵn

...

Khu biệt thự Âu Dương

Con Fiat dừng trước một khu biệt thự rộng lớn, quét vôi màu trắng xám toát lên vẻ trang nhã và quý phái. Cô không khỏi ngỡ ngàng

“Từ hôm nay, cháu sẽ chính thức là người nhà họ Dương ta!” Dương Mặc vui vẻ dẫn cô vào nhà

Dạ Túc Ngôn vô cùng thích thú. Bên trong rất sang trọng có phần cổ điển

“Chào cháu!”

Một người phụ nữ tầm 50 tuổi bước ra cười dịu dàng

Bà mang vẻ quý tộc tao nhã, mái tóc nâu xoã xuống vai nhẹ nhàng, không khó nhìn ra hồi trẻ

từng là một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, mẹ cô cũng như vậy, chỉ tiếc…

“Tiểu Ngôn, đây là vợ ta, Giang Lăng. Ta đã kể cho bà ấy rất nhiều về cháu!”

Dạ Túc Ngôn cảm thấy ấm áp vô cùng, hai vợ chồng ông đúng là bạn tốt của mẹ. Nhìn họ không có vẻ gì là người xấu. Cô nở nụ cười thân thiện kính cẩn cúi người

“Chào cô. Cháu là Dạ Túc Ngôn”

“Sau này, cháu là con gái của ta” Giang Lăng xoa đầu cô nhẹ nhàng nói – “Cháu rất xinh, thật giống Lệ Băng…

“Tiểu Ngôn có cần đặt lại họ không mình?”

Dương Mặc đến sau lưng vợ mình, vòng tay ôm bà, không khó nhận ra hai vợ chồng ông rất hạnh phúc

Giang Lăng cười khẽ, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

Con đã là con gái của vợ chồng ta, tức căn bản đầu phải đổi thành họ Dương. Còn hai từ Túc Ngôn trong tên con là Lệ Băng ấp ủ từ lâu nên sẽ không thay đổi. Vậy, họ tên đầy đủ của con chỉ thay họ, là Dương Túc Ngôn!

“Tuyệt!” Dương Mặc nhìn Hạ Thiên Thiên “Con đồng ý chứ?”

“Tất nhiên bố mẹ thân yêu!”

Cô cười tít mắt, Dạ Túc Ngôn cũng rất thích cái tên này, cảm giác thật nhẹ nhàng mỏng manh, không tồi!

“Mẹ thật đẹp phải không bố???”

Cô bắt đầu thay đổi cách xưng hô, mặc dù có lẽ chưa quen lắm

“Hầyyy..Con nhóc này! Mấy tuổi rồi mà còn…”Giang Lăng chậc lưỡi và lắc đầu nhìn cô trìu mến “À…Ta sẽ đưa con lên phòng của riêng mình”

Bà kéo tay Dương Túc Ngôn bước lên lầu [Sói: Thay đổi tên cũ nha^^]

“À mẹ ơi, nhà mình còn ai nữa không ạ?”

Cô tò mò suốt từ nãy, giờ mới có dịp hỏi

“Không nhóc ạ! Chúng ta không thể sinh con”

Túc Ngôn chợt hiểu, cô cúi gầm mặt như hối lỗi. Chuyện như vậy…sao cô biết được chứ!

“Không sao không sao! Từ nay đã có rồi!” Bà trầm ấm nói “Đây là phòng của con”

Đứng trước cửa căn phòng, Dương Túc Ngôn không khỏi tò mò về bên trong, Giang Lăng mở cửa…

Wow! Thật ngoài sức tưởng tượng của cô.Căn phòng có tông màu chủ đạo là màu trắng-xám như bên ngoài nhưng trong này có vẻ gì đó rất ấm áp và dễ thương

“Con rất thích…” Dương Túc Ngôn xúc động nói, tay mân mê cái chậu cây con đặt trên bàn một hồi lâu

“Hãy coi tất cả là của con!” Bà dịu dàng nói “Nếu có gì không ổn hãy nói với chị giúp việc Mẫn!”

Cô lần lượt ngắm kĩ từng đồ vật ở đây. Tất cả đều rất đẹp, rất tinh tế nhưng vô cùng tỉ mỉ. Đây sẽ là cuộc sống mới của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.