Bảo Bối Của Thiếu Gia

Chương 2: Chương 2: Hồi ức (2)




Sao cậu vẫn chưa đến? Có phải cậu đã quên Dạ Túc Ngôn rồi không? Cậu hứa đúng ngày này sẽ trở về mà....

Túc Ngôn thở dài, bây giờ nhóc đã 16 tuổi, khuôn mặt dần hoàn mỹ xinh đẹp thánh thiện động lòng người, như nụ hoa từ từ nở rộ cực kỳ làm người ta phải mong đợi...Còn cậu? Cậu giờ thế nào? Chắc cậu quên đi lời hứa năm nào rồi nhỉ....

Cô buồn và thất vọng. Cứ mỗi năm vào ngày này, cô luôn đứng chỗ cũ đợi cậu trở về. Hôm nay, cô còn nán lại thêm ít phút, đứng cả một buổi chiều chờ đợi. Trong lòng thấp thỏm không yên, liệu gì trở về, Mộ phu nhân có đánh đập cô nữa không?

30' qua rồi, Dạ Túc Ngôn thở mạnh một cái sau đó quay lưng bước đi. Chiếc dây chuyền bạc đã trở lên tĩnh mịch như trái tim chủ nhân nó, lạnh lẽo và cô đơn...

* * *

“Con tiện nhân đó giờ này vẫn chưa về?” Mộ Lâm tức giận quát, ném vỡ ly thủy tinh trên bàn “Lũ vô dụng chúng mày còn không mau đi tìm!!??”

Đám người làm sợ hãi run rẩy vô thức nhìn nhau, im thin thít

Sau sự việc của Dạ Lệ Băng, bà ta trở nên đề phòng và khó chịu đối với lũ người giúp việc, luôn coi họ không vừa mắt và bắt bẻ từ những chuyện lặt vặt.

“Thưa phu nhân, nó đã trở về rồi ạ!” Một người hớt hải vui mừng lôi xềnh xệc Dạ Túc Ngôn vào trước mặt Mộ Lâm.

Bà ta cười nửa miệng, con nhóc Dạ Túc Ngôn đáng chết cuối cùng cũng vác mặt trở về!

Bà ta im lặng một cách đáng sợ, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đứng trước mặt mình

-Quỳ xuống!- Mộ Lâm gằn từng tiếng.

Thiên Thiên nuốt nhục nghe lời. Cô đã bị hành hạ vô số lần những không mất đi được cái cảm giác sợ hãi đáng chết này, tất nhiên bây giờ cũng vậy...

'Bốp!'

Lập tức, 5 dấu ngón tay dài ác quỷ hiện rõ trên một bên má cô đến đỏ chói lên.

“Xem ra mày còn biết đường về!” Mộ Lâm cười khinh bỉ

Cô không khóc, cắn chặt môi mặc dù rất đau, không những thế lại tỏ ra rất kiên cường. Điệu bộ này càng làm Mộ Lâm thêm chán ghét

Ngay sau đó, những móng tay sắc nhọn xoạc qua khuôn mặt Thiên Thiên không thương tiếc. Mắt cô đỏ hoe

“Mày lợi hại thật đấy!...à...cũng giống như ả Lệ Băng đó thôi, tương lai mày cũng sẽ đi cướp chồng người khác như con đàn bà ti tiện đó!” Bà ta hả dạ mỉa mai

Những lời nói đó như gáo nước lạnh tạt vào người Dạ Túc Ngôn, họ lại xúc phạm mẹ cô. Từ lúc mới sinh ra, cô còn chưa thấy tận mặt mẹ, chưa bao giờ được nâng niu chiều chuộng như bao đứa trẻ khác. Vậy mà....

“Bà không có quyền nói mẹ tôi như vậy! ...Giả gia này không có quyền!” Dạ Túc Ngôn khóc thét uất ức gào lên làm Mộ Lâm phải giật mình

“Mày...mày được lắm!” Bà ta quay sang đám người vô dụng đang đứng xem kịch đó và thét lên như quỷ dữ “Đánh con ranh này đến khi nógần chết đi thì thôi!”

Mộ Lâm quay gót bỏ đi, không quên nhếch môi cười thỏa mãn

23...24...25...26....

Những đòn roi liên tiếp tới tấp vào người, đau buốt, cô ngất lịm đi trên sàn nhà

***

“Phu nhân, con bé Dạ Túc Ngôn đó...Có cần phái bác sĩ đến không?” Minh Cơ - người giúp việc lâu năm của Mộ Lâm nói với giọng điệu khẩn trương có chút lo lắng

“Trông nó ra sao?”

“Nhìn qua có vẻ nghiêm trọng, chắc tại bọn họ hành hạ nó mạnh tay so với những lần trước...”

“Gọi lão bác sĩ Dương đến chữa cho nó! Mục đích của ta không phải muốn nó chết...hận thù của ta với ả Lệ Băng đó kiếp này phải trả đủ sạch sành sanh!”

Đúng....mục đích của bà ta là cho Dạ Túc Ngôn phải sống không bằng chết!

***

Túc Ngôn choàng mở to mắt. Cô...chưa chết sao?

“Ồ, Dạ Túc Ngôn…Cháu đã tỉnh!” Bác sĩ Dương cười hiền từ

“Ông là ai ạ?”

Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh. Đây đúng là góc phòng chật hẹp bấy lâu nay cô sống.

Phía trước mình còn có một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, khoác áo blouse trắng của bác sĩ, thoạt nhìn qua có vẻ là người tốt, trên khuôn mặt đã có nếp nhăn

“Ta là Dương Mặc, bác sĩ được phái đến chữa cho cháu”

Dương Mặc cất dụng cụ vào hộp, chợt nhớ đến 1 cái gì đó, ông liền quay sang hỏi Dạ Túc Ngôn

“Cháu là con gái của Dạ Lệ Băng?”

“Dạ..là cháu! Bác sĩ Dương biết mẹ cháu ạ?!” Cô rất đỗi ngạc nhiên

“Vợ chồng ta và Lệ Băng rất thân nhau...Ta biết rất rõ chuyện bi kịch xảy ra như thế nào vì...ta chính là người thực hiện ca mổ đó” Ông chậm rãi kể

Từ khi Dạ Lệ Băng làm giúp việc ở Giả gia, họ liền mất liên lạc với nhau. Khi nghe thiên hạ đồn thổi về quan hệ giữa Dạ Lệ Băng và chủ tịch Giả thị sau khi bà mang thai Dạ Túc Ngôn. Vợ chồng Dương Mặc không khỏi ngạc nhiên và lo lắng, không biết chuyện xảy ra như thế nào cho đến khi đứa bé trong bụng của sản phụ Dạ Lệ Băng ra đời chính là do ông thực hiện ca mổ...

-Bác..bác sĩ thực hiện ca mổ đó ư?...Tại sao..tại sao ông không cứu mẹ cháu chứ...- Cô nghẹn ngào, hốc mắt dần đỏ ửng.

Mẹ…có phải người đã rất đau đớn không?...

“Lúc đó ta chỉ thực hiện theo quyết định của người nhà..không thể làm gì hơn...cháu có biết tại sao ta ở khoa sinh sản mà bây giờ lại ở đây không? Chính từ lúc cô ấy qua đời, ta quyết định đổi sang khoa khác, vợ ta cũng đau lòng ủng hộ như vậy. Được một thời gian, Mộ phu nhân đã mời ta làm bác sĩ riêng của bà ấy. Tuy nhiên, ta chưa bao giờ được gặp cháu, chỉ nghe sơ qua báo chí rằng cháu sống ở đây!”

Cô thoáng đau lòng, chợt nhận ra mẹ cô thật may mắn khi có những người bạn như vậy..

“Cháu sống ở đây có tốt không?” Dương Mặc ân cần nhẹ nhàng hỏi

“Tạm ổn ạ. Mọi người ở đây đều ghét cháu…” Cô cúi gầm mặt, đôi mắt ngân ngấn nước

Dương Mặc cảm thấy vô cùng thương tiếc cho Dạ Túc Ngôn. Cô bé mang một vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng, một nét gì đó vô cùng điềm đạm đáng yêu, tương lai chắc còn xinh đẹp hơn cả mẹ. Cớ sao lại lâm vào hoàn cảnh này...

Một ý tưởng loé lên trong đầu ông. Biết đâu việc này có thể giúp ông bớt cảm thấy có lỗi với Dạ Lệ Băng, biết đâu lại là ý tưởng đúng đắn...

“Tiểu Ngôn này...Cháu có muốn rời khỏi đây không?’’ Dương Mặc lấy hết dũng khí nghiêm túc hỏi

“Nếu được, cháu chắc chắn sẽ đi ạ!”

“Cháu sẽ ở với vợ chồng ta...Đồng ý không?”

Mắt cô sáng lên như mèo Ba-tư, tâm trạng thật mừng rỡ!

“Được! Chắc rồi ạ! Nhưng làm thế nào ạ???”

“Mọi việc hãy để ta lo. Ngày mai, ta sẽ đón cháu về khu biệt thự Âu Dương” Ông đóng hộp dụng cụ lại cho vào cặp và mở cửa bước đi “Hãy sẵn sàng!”

Dạ Túc Ngôn cười rạng rỡ. Cô tin rằng trên đời này vẫn còn người tốt.

***

“Mộ phu nhân, tôi đã rõ tình trạng của Dạ Túc Ngôn” Dương Mặc thận trọng từng chữ một

“Những vết đánh không quá nghiêm trọng, nếu bôi thuốc đều sẽ không lưu lại dấu vết trên da nhưng...con bé chính xác là mắc bệnh lây nhiễm từ mẹ, bệnh này khó có thể chữa được, bây giờ chưa thể phát tác nhưng không lâu sau chắc chắn sẽ phát huy tác dụng lây lan sang người khác.

“Cái gì!? con bé đó mắc bệnh lây nhiễm? Ông không nhầm chứ???” Mộ Lâm sửng sốt

“Chính xác là như vậy, mắc bệnh từ lâu rồi. Nếu bà có ý định đuổi đi thì hãy cho tôi giữ lại chữa trị cho nó, hiện tại căn bệnh này rất ít người mắc phải, chưa một bác sĩ nào tìm ra cách chữa, tôi giữ nó lại một phần cũng là để thử xem, chắc sẽ khó mà thành công’’

“Ông bảo không chữa được?” Bà ta nửa tin nửa vực, bản tính lâu nay của bà Mộ Lâm luôn là đa nghi

Ông từ tốn, ân ẩn sự mỉa mai “Người thầy thuốc chúng tôi luôn coi trọng mỗi mạng người…Sắp tới vợ chồng chúng tôi sẽ chuyển sang khu biệt thự Âu Dương cách rất xa nơi này. Có thể tôi sẽ không làm bác sĩ riêng của phu nhân được. Mong Mộ phu nhân thông cảm!”

“Được rồi..ông hãy mang nó đi thật xa nơi này, cút khỏi tầm mắt của tôi...Chết tiệt! Bấy lâu nay còn giữ lại. Thật sai lầm!”

Sau đó chỉ vang lại tiếng cúp máy của đầu dây bên kia, Dương Mặc trầm xuống, hiểu rõ bản chất con người này như thế nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.