Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 42: Chương 42: Chỉ là em trai thôi




“ Hức.. Hức anh chỉ biết bắt nạt tôi thôi huhu.. Tôi đang tới kỳ mà anh cũng muốn kìa... Anh là cầm thú à... híc ” Huyền Thiên Băng đập mạnh vài cái vào ngực Hàn Tử Mặc, hắn cảm thấy có lỗi nên để mặc cho cô đánh.

“ Được được tôi sai rồi.. Là tôi không đúng không nên làm vậy với em. Tôi sai rồi tôi xin lỗi có được không? ” Hàn Tử Mặc liền thành khẩn nói.

“ Hứ! Mặc kệ anh đấy. Tôi đi thay đồ! ” Huyền Thiên Băng đẩy Hàn Tử Mặc ra, ngồi dậy định bước đi thì bị Hàn Tử Mặc kéo lại ôm vào lòng.

“ Làm cái gì thế? Buông ra! ” Huyền Thiên Băng bị ôm đến đau cả người, cô giẫy giụa hòng thoát khỏi vòng tay của Hàn Tử Mặc.

“ Băng.. Đừng giận tôi nữa.. Chỉ vì em quá quyến rũ nên tôi mới.. ” Hàn Tử Mặc khẩn thiết nói, bàn tay càng ôm chặt Huyền Thiên Băng hơn.

“ Ý gì đây? Theo như anh nói thì tại tôi à? ” Huyền Thiên Băng trơ mắt nói.

“ Không, tôi không có ý như vậy. Em đừng hiểu nhầm, tóm lại không được giận tôi nữa. Bằng không thì em cùng với tôi ở đây ngồi cả ngày luôn đi. Tôi sẽ không buông em ra đâu. ” Hàn Tử Mặc vừa nói đầu vừa gục vào hõm cổ Huyền Thiên Băng, tham lam ngửi hết mùi hương dìu dịu trên tóc cô.

“ Hàn Tử Mặc! Đủ rồi đấy mai buông ra! ” Huyền Thiên Băng tay quơ loạn xạ, chân đá lung tung khiến cô và Hàn Tử Mặc mất thăng bằng ngã xuống giường.

“ Tôi không buông đâu! Khi nào em hết giận tôi thì hãy nói tiếp! ” Hàn Tử Mặc dù bị mất thăng bằng nhưng vẫn một mực ôm lấy Huyền Thiên Băng không thả lỏng chút nào.

“ Tôi không giận nữa, anh mau buông tôi ra. ” Huyền Thiên Băng nằm trên người Hàn Tử Mặc đã không mấy dễ chịu rồi huống hồ cô còn bị hắn ôm đến chặt cứng thì không khỏi khó chịu.

“ Thật sao? Em không giận nữa à? Được thôi tôi liền buông em ra! ” Hàn Tử Mặc chậm rãi thả lỏng tay ra, Huyền Thiên Băng thấy hắn không ôm chặt cô nữa thì thở phào. Nhưng cô tự hỏi tại sao tên này đã buông mà còn không chịu buông ra cứ giữ lấy người cô không cho cô ngồi dậy thế?

“ Anh mau bỏ tay ra đi! Tôi muốn đi tắm! ” Huyền Thiên Băng lăn qua lăn lại trên người Hàn Tử Mặc, dù cô lăn như thế nào thì hắn vẫn không chịu bỏ tay khiến cô bất lực nói.

“ Tôi cũng muốn tắm.. Vậy chúng ta tắm chung đi? ” Hàn Tử Mặc lưu manh đưa ra ý kiến liền bị Huyền Thiên Băng lập tức bác bỏ.

“ Không thể! Tôi muốn tắm một mình! Có điên mới tắm chung với anh đấy. ” Huyền Thiên Băng lắc đầu phản đối, cô vừa mới thoát được một kiếp đấy, giờ mà còn tắm chung ai biết khi nào hắn nổi thú tính liền đè cô ra thì sao?

“ Được rồi không trêu em nữa, đi tắm đi. ” Vừa nói Hàn Tử Mặc liền bỏ tay ra đỡ cô ngồi dậy.

“ Ừ được! ” Huyền Thiên Băng sợ Hàn Tử Mặc đổi ý muốn tắm chung liền chạy như ma đuổi ấy, cô phóng vào phòng vệ sinh một cách nhanh nhất tay còn vớ đại một bộ đồ đem vào.

“ Chậc. Mèo hoang chung quy vẫn là mèo hoang! Dậy cỡ nào cũng không thể thành mèo nhà được! ” Môi Hàn Tử Mặc liền tạo nên một đường cong hiếm thấy.

[…] 25 phút sau. Huyền Thiên Băng dành gần cả nửa giờ đồng để đánh răng rửa mặt thay đồ! Mục đích của việc ở trong phòng vệ sinh lâu như thế không phải vì trang điểm hay tắm táp gì mà lí do chính là tránh né Hàn Tử Mặc! Đối với cô 25 phút ở trong cái phòng tắm này cũng không dễ dàng gì nên cô đã quyết định bước ra và vừa bước ra cô ngó ngang ngó dọc xem xem có Hàn Tử Mặc ở ngoài đây không.

Sau khi đã xác định rồi thì cô mới nói: “ May quá Hàn Tử Mặc không có ở đây. ”

Vốn dĩ Huyền Thiên Băng nghĩ Hàn Tử Mặc đã về biệt thự của hắn rồi nhưng khi bước xuống lầu thì cô xác định mình đã sai rồi!

“ Tại sao anh còn chưa về nữa? ” Huyền Thiên Băng không vui hỏi.

“ Tại sao tôi lại phải về? Chẳng phải em không muốn dọn tới ở với tôi à? Vậy nên tôi mới dọn tới ở với em đây! ” Hàn Tử Mặc dọn đồ ăn ra bàn nói.

“ Hứ! Tôi mới không cho anh ở. ” Huyền Thiên Băng cất giọng nói.

“ Vậy thì tôi sẽ.. mặt dày đeo bám em! ” Hàn Tử Mặc nói mà không biết ngượng nha!

“ Đồ đồ..! ” Phải biết là Huyền Thiên Băng đã dùng hết vốn từ để chửi hắn rồi bây giờ cô lại không biết dùng thêm từ gì để mắng cái tên mặt chai lì này đây nữa! Ở cạnh hắn vài ngày mà vốn từ trong não cô như bị rút sạch ấy! Hơn nữa IQ cũng tuột dốc 180° rồi.

“ Được rồi, ngồi xuống ăn đi. Tôi đã nấu rất kì công đấy, hy vọng em sẽ thích! ” Hàn Tử Mặc bước tới kéo Huyền Thiên Băng lại bàn và bảo cô ngồi xuống.

“ Tất cả những thứ này đều là anh nấu à? ” Huyền Thiên Băng nhìn đến hoa cả mắt trời ơi toàn những món phải nói là cực kỳ ngon nha!

“ Ừ. Chứ còn ai vào đây nữa? ” Hàn Tử Mặc cũng ngồi vào ghế trả lời.

Sau khi cô ăn thử một miếng thịt do Hàn Tử Mặc làm thì nói: “ Thiên tài nha! Cả anh và David đều là thiên tài của thiên tài a! ” Huyền Thiên Băng vỗ tay tán thưởng, cô rất thích ăn và hai người này nấu ăn rất hợp khẩu vị của cô nha.

“ Ở với tôi thì đừng nhắc đến người đàn ông khác! Hơn nữa tôi còn chưa tính sổ với em chuyện em với cậu David gì đó đấy! ” Sắc mặt Hàn Tử Mặc đen lại, giọng của hắn cũng bắt đầu lạnh hơn.

“ Hả? Giữa bọn tôi thì có gì để tính toán? David chỉ là em trai tôi thôi mà? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.